Chương trước
Chương sau
Đối với người khác không nói, đối với Huyền Cốt thượng nhân thì hắn chỉ liếc qua là trông thấy

Hắn ta đang ngồi xếp bằng một mình tại một góc, đang lạnh như băng nhìn hắn trong mắt không giấu được vẻ ngoài ý muốn.

Tại đỉnh một cây cột ngọc khác đang đứng hai người một nam một nữ, trong đó nữ tu sĩ mi thanh mục tú cũng đang ngạc nhiên nhìn về phía Hàn Lạp, trên mặt tràn đầy vẻ giật mình.

Đó đúng là Tử Linh Tiên Tử của Diệu Âm môn, mà bên cạnh nàng là một vị nam tử trẻ tuổi mặc áo xanh thần thái ung dung, phóng khoáng.

Nam tử này thấy Tử Linh Tiên Tử thần sắc có chút cổ quái, liền theo ánh mắt nàng trên dưới dò xét Hàn Lập vài lần, thấy hắn chỉ là một người trẻ tuổi không khỏi trong mắt lóe lên một tia lạnh lùng, rồi hướng tới Tử Linh Tiên Tử hỏi nhỏ câu gì đó.

Kết quả Tử Linh Tiên Tử cười nhẹ một cái, cùng nam tử nói nhỏ vài câu, giống như đang giải thích thân phận của Hàn Lập

Hàn Lập nhíu nhíu mày, đối với hành vi hai người họ làm như không thấy, chuyển mắt lạnh lùng hướng qua chỗ khác.

Bởi vì theo ánh mắt đang truyền đến này rõ ràng mang theo địch ý, điều này làm cho Hàn Lập có chút kỳ quái.

Kết quả lọt vào trong mắt là một lão giả, đang mang sắc mặt giận dữ nhìn về phía hắn.

Hàn Lập khẽ giật mình, sau đó liền nhận ra đối phương, thầm cảm thấy phiền toái đã đến.

Đối phương đúng là Miêu Trưởng lão của Lục đạo liên minh.

Lúc trước bởi vì chuyện Anh Lý Thú, đối phương cùng Cổ Trưởng lão muốn giết người diệt khẩu. Lại không ngờ bị Hàn Lập nhân đối phương nguyên khí đại thương cùng trận pháp cấm chế, ngược lại đem đối phương tiêu diệt. Việc này qua nhiều năm như vậy vị Miêu Trưởng lão này vẫn còn nhớ tới hắn, xem ra lão cùng Cổ Trưởng lão giao tình cũng không tệ.

Hàn Lập tuy trong lòng lẩm bẩm, nhưng hôm nay cũng không để ở trong lòng.

Tiếp theo là chuyển hướng thoáng dò xét những tu sĩ khác, nhưng hắn không có nhận đựơc vị nào quen mắt cả.

Vì vậy hắn do dự sau khi một lát, rồi cũng xuyên qua lam mang đi vào bên trong đại sảnh, tùy ý tìm một cây cột ngọc không người bay lên đỉnh, học theo người khác khoanh chân ngồi xuống.

Sau đó mới chính thức dò xét những vị tu sĩ không quen biết kia.

Bởi vì thần thức ở trong phòng đã bị cấm chế, cho nên Hàn Lập cũng nhìn không ra những tu sĩ kia tu vi như thế nào. Chỉ biết là, nơi này chỉ sợ đại bộ phận đều là tu sĩ Kết đan kỳ trở lên, tu sĩ Trúc cơ kỳ rất ít. Thậm chí nói không chừng ngay cả lão quái Nguyên Anh kỳ cũng đến đây.

Ôm loại suy nghĩ này, Hàn Lập tuy ngồi xếp bằng bất động. nhưng lại chú ý xem kỹ tất cả các tu sĩ khác.

Một lát sau sau, rốt cục hắn cũng nhìn ra một ít kỳ quặc, phát hiện hai gã tám chín phần mười là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Một vị áo vàng lông mi trắng, là một lão nho sinh khuôn mặt gầy gò.

Người này một tay thảnh thơi để phía sau, tay kia cầm một quyển sách bằng thẻ tre cũ nát hứng thú không ngừng xem, lại còn rung đùi đắc ý, lộ ra vài phần là một tên mọt sách.

Người còn lại thì là một vị trung niên mỹ phụ áo trắng. Mỹ phụ này dung nhan xinh đẹp nhưng toàn thân tản ra hàn khí thấu xương, làm người khác không dám lại gần.

Lúc này mỹ phụ mặt không biểu tình đang lau chùi một bao trường kiếm màu đen. Từ lúc Hàn Lập ở phía ngoài tiến vào trong phòng, nàng căn bản không có liếc nhìn qua, mang bộ dáng phi thường cao ngạo.

Những tu sĩ khác tuy cũng lạnh lùng nhưng so với hai người này lại giống như có chút giả tạo.

Hơn nữa phần lớn những tu sĩ ở đây nhìn về phía hai người này trong mắt chứa đựng một phần kính sợ. Đó chính là điểm mà các tu sĩ khác không có.

Chỉ cần điểm này thôi Hàn Lập đã khẳng định hai người này nhất định là cao thủ Nguyên Anh kỳ.

Đương nhiên Hàn Lập cũng nhận thức đựơc ngoại trừ hai người này ra, những tu sĩ khác cũng có một chút đặc thù, cũng không thể xem nhẹ.

Một ví dụ rất rõ ràng đó chính là Huyền Cốt thượng nhân.

Luận tu vi lão ma này dường như chỉ là Kết đan hậu kỳ. Nhưng chính thức chém giết, thì tu sĩ Kết đan hậu kỳ không phải là đối thủ hắn. Cơ hồ có thể nói là gần với Nguyên Anh kỳ.

Ai biết trong những người khác, còn có mấy lão giả heo để ăn thịt hổ.

Hàn Lập trong lòng không ngừng cân nhắc, lại giống như đã quên mất chính bản thân hắn diệt một vị tu sĩ đồng cấp cũng không phải tốn nhiều sức lực.

Không quản như thế nào, Hàn Lập trong lòng tính toán cẩn thận một phen. Đây cũng không phải là âm thầm hợp kế, vậy thì những người này tụ đến nơi đây mục đích thực sự là gì.

Không phải là đại hội những tu sĩ rảnh rỗi nhàm chán chứ?

Dù sao vô luận là mảnh bản đồ rách nát, hay là tòa Hư thiên điện trôi nổi giữa không trung, đều biểu hiện hết sức thần bí, thậm chí ngay cả tu sĩ Nguyên Anh kỳ đều bị hấp dẫn đến đây.

Nói rõ nơi đây khẳng định sẽ có sự việc khó lường phát sinh.

Nhưng đáng tiếc chính là, hắn đối với việc này hoàn toàn không biết gì cả.

Nếu không cũng có thể âm thầm vạch ra kế hoạch hành động, tránh được đến lúc đó có nguy hiểm phát sinh ngoài ý muốn mà thân lại đang ở trong hoàn cảnh bất lợi.

Trước mắt, hắn chỉ có thể hành sự tùy theo hoàn cảnh mà thôi.

Hàn Lập đang trầm tư suy nghĩ, bên tai đột nhiên truyền đến thanh âm của Huyền Cốt thượng nhân.

"Tiểu tử, không nghĩ tới ngươi cũng có Hư thiên tàn đồ. Lần này đoạt bảo, chúng ta cũng hợp tác thế nào?"

"Đoạt bảo?"

Vừa nghe hai chữ này nhãn, Hàn Lập trong lòng chợt vui vẻ. Biết rõ đáp án cuối cùng của mình cũng đến rồi.

Nhưng trên mặt vẫn bảo trì thần sắc như thường, bình tĩnh truyền trở lại một câu.

"Không biết tiền bối ý định hợp tác như thế nào, trước tiên có thể nói một chút được không!"

Người thiếu niên do Huyền Cốt thượng nhân hóa thành, vừa nghe Hàn Lập không có ý cự tuyệt, không khỏi tinh thần chấn động. Đang muốn truyền âm lại để trao đổi, thì lối vào phòng lại truyền đến tiếng bước chân, rồi từ bên ngoài lại nghênh ngang đi vào thêm hai người.

Hàn Lập cùng Huyền Cốt thượng nhân nhìn rõ hai người này, đồng thời thần sắc đại biến.

Hàn Lập chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, mà Huyền Cốt thượng nhân thì khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, lộ ra trong mắt một tia huyết sát điên cuồng.

Nhưng may mắn hắn còn đủ tâm cơ thâm trầm!

Loại thần sắc này chỉ nhất thời lóe lên, sau liền khôi phục lại bình thường.

Hai người vừa tiến vào đại sảnh cũng không có phát hiện dị trạng của Huyền Cốt thượng nhân.

Bất quá, Hàn Lập nhìn qua hai người này trong lòng âm thầm kêu khổ không thôi.

Bởi vì một trong hai người đúng là Thiếu đảo chủ Cực Âm đảo Ô Sửu.

Vị khác tuy Hàn Lập không quen, là một vị trung niên tu sĩ khuôn mặt tái nhợt, hai mắt dài nhỏ. Nhưng hắn trong lòng lại ngầm đoán được thân phận của đối phương, không khỏi lại có chút hối hận khi đã tới đây.

Lúc này, trung niên tu sĩ dẫn theo Ô Sửu tiến nhập đại sảnh, đưa mắt nhìn qua tất cả!

Sau đó ánh mắt dừng lại tại một vị tu sĩ sắc mặt khô vàng, rồi cười lạnh vài tiếng.

Tu sĩ mặt vàng như màu đất, thân hình có chút khẽ run lên. Nhưng sau đó hắn lại nghĩ tới cái gì, thân thể lập tức trấn định lại, đứng thẳng lên.

"Tốt, rất tốt!" Trung niên nhân cười lạnh nói vài tiếng, trong mắt hàn quang lóe lên, xong cũng không nhìn thêm nữa mà đảo mắt hướng qua Hàn Lập.

Ánh mắt vừa hướng tới tren người Hàn Lập, Hàn Lập lập tức giống như bị độc xà nhìn chằm chằm vào, không khỏi lông tóc dựng đứng lên.

Tuy thoạt nhìn thần sắc vẫn không thay đổi, nhưng trên thực tế trong lòng thật là bất an không yên!

Nhưng lập tức, Hàn Lập chợt ngạc nhiên.

Bởi vì trung niên nhân sau khi xem xét khuôn mặt của hắn, trên mặt lại không dấu được một vẻ vui mừng. Tuy hắn rất nhanh khôi phục bình thường, nhưng Hàn Lập lại sớm nhìn ra được.

Điều này Hàn Lập có nghĩ không ra, liền có một chút nghi kỵ.

Tất cả đều bị Huyền Cốt thượng nhân nhìn rõ, cũng sững sờ. Sau đó, mắt hắn chuyển động vài cái, cúi đầu trầm tư.

Lúc này, người trung niên đã trông thấy lão nhân nho sinh cùng trung niên mỹ phụ, có chút khẽ giật mình rồi đem hàn quang trong mắt thu lại, trên mặt vui vẻ hướng hai người này ôm quyền nói:

"Không nghĩ tới Nam Hạc đảo Thanh huynh cùng Bạch Bích sơn Ôn phu nhân cũng đến. Ô mỗ thật sự là thất kính!"

"Có cái gì thất kính? Ta nào có thể so với gia nghiệp Cực Âm đảo của Ô huynh, cũng chỉ có thể tới nơi này tìm chút vận khí mà thôi. Dù sao đây là ba trăm năm, mới có một lần cơ hội. Hơn nữa ta nghe nói, Man hồ tử lần này cũng được người khác cho Hư thiên tàn đồ, chỉ sợ không lâu cũng sẽ đến đây. Đến lúc đó lấy lão bất tử chúng ta lại hội họp nơi này" Lão giả cầm trong tay thẻ tre nhẹ nhàng hạ xuống, mặt như cười như không nói.

"Man hồ tử cũng đến?" Người trung niên thần sắc liền biến đổi, tựa hồ đối người kia kiêng kị dị thường.

"Đúng vậy! Nghe nói hắn bởi vì thọ nguyên nhanh đến nên lần này muốn đi Hư thiên điện tìm chút ít Thọ nguyên quả ở trong này, đến luyện chế vài viên Trường sinh đan. Hy vọng có thể sống lâu thêm năm sáu chục năm nữa" Lão giả dương dương nói ra, tựa hồ có chút hương vị trào phúng.

Mà mỹ phụ lãnh nhược băng sương cũng không ngẩn đầu lên, vẫn tiếp tục lau chùi bảo kiếm, căn bản không thèm để ý tới hai người này.

Hàn Lập nghe xong bọn họ nói chuyện với nhau, kìm lòng không được hít sâu một hơi khí lạnh.

Tuy chỉ là vài lời ngắn ngủi nhưng cũng đem lại cho Hàn Lập nhiều tin tức hữu dụng.

Người trung niên, quả nhiên là sư phụ Cực âm tổ sư của Ô Sửu. Nghe ngôn ngữ của bọn hắn, còn có thể có một vị cao nhân Nguyên Anh kỳ nữa muốn tới đây.

Ở bên trong Hư thiên điện lại có linh dược có thể kéo dài tuổi thọ, thật sự là khó tin!

Khó trách ngay cả cao nhân Nguyên Anh kỳ cũng tập trung đến đây.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.