Về phần Dưỡng Hồn Mộc nọ, trải qua hơn hai năm không ngừng dùng lục dịch đề cao, cuối cùng cũng thành hình.
Loại cây này cũng giống như Thiên Lôi Trúc, sau vạn năm cũng sẽ không tiếp tục sinh trưởng, mặc cho cung cấp lục dịch như thế nào, vẫn không thể gia tăng thêm chút linh khí nào nữa.
Hàn Lập tự nhiên sẽ không tiếp tục trồng nữa.
Vì thế, hắn đem Dưỡng Hồn Mộc đã trưởng thành, khắc thành mười mấy khối viên châu đen thui lớn nhỏ bằng ngón cái, dùng tơ vàng xuyên thành một chuỗi đeo ở cổ.
Loại cây này không cần thiết phải luyện chế, cứ đeo trực tiếp bên người, có diệu dụng dưỡng thần bồi hồn.
Sau khi xử lý tốt động phủ, ba ngày sau, Hàn Lập một mình xuất động, vô thanh vô tức bay ra khỏi vụ hải.
Bởi vì có Nghê Thường Thảo trong tay, Hàn Lập không dự định đi Thâm uyên làm gì.
Nơi đó chẳng những có yêu thú ngoài cấp tám lui tới, hơn nữa khẳng định có tu sĩ tụ tập như mây, cũng không thích hợp sử dụng lục dịch để bày trận diệt yêu.
Có Nghê Thường Thảo hấp dẫn yêu thú, đối với hắn mà nói, hải vực nào cũng giống nhau.
Do đó, hắn hiện tại cần tìm là một hòn đảo san hô.
Nghĩ như vậy, Hàn Lập xem xét phương hướng. Sau đó nhằm về phía tây mà bay đi.
Đảo mắt, đã không thấy bóng dáng.
Một tháng sau, Hàn Lập dừng lại tại trên một mảng san hô đỏ.
Lúc trước trên đường cũng xuất hiện vài đảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323366/chuong-521.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.