Hàn Lập cùng Mai Ngưng là hai khuôn mặt xa lạ nhưng thị vệ cũng không có hỏi qua, chỉ là liếc mắt một cái, sau đó vây lấy những người kia hưng phấn nói chuyện. Sau đó, mấy tên hán tử cao lớn lấy xuống một chiếc túi lớn, hé lộ tôm cá đầy bên trong, khiến cho tất cả phát ra từng trận hoan hô.
Tất cả những chuyện này khiến cho Hàn Lập đang thờ ơ lạnh nhạt cũng phải nhíu mày
Xem ra ở chỗ này, tôm cá là vật vô cùng trân quý, có lẽ tất cả thực vật đều phi thường hiếm.
Sau đó Hàn Lập liếc mắt nhìn qua toàn thôn một chút.
Cả thôn giống nhau như đúc, đều xây bằng đá lớn, tất cả kiến trúc trong thôn đều do loại đá đen tạo ra, khá thô sơ, nhiều hình dạng.
Nhưng đáng chú ý nhất là một bãi đá ở giữa thôn.
Bãi đá này không lớn nhưng so với những phòng ốc lại cao hơn mấy lần, nó chừng khoảng ba mươi, bốn mươi trượng, hơn nữa từ đỉnh lại phóng ra làn sương mù màu tím che kín cả bầu trời của thôn. Các tia chớp màu lam đánh xuống thôn liến bị màn sương này hấp thụ hết.
Màn sương tím này khẳng định do pháp trận cấm chế tạo ra. Nhưng hắn vẫn không có cảm nhận gì sự tồn tại của linh khí từ bãi đá này, ngược lại có một loại năng lượng âm hàn.
Phải biết là thần thức của hắn không có cách nào rời khỏi cơ thể, nhưng đối với cảm ứng linh khí, hắn nhạy cảm vô cùng, tuyệt đối không sai.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323245/chuong-579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.