Chương trước
Chương sau
Bên ngoài quang tráo náo động, rất nhiều người trợn mắt há mồm.

Chính là đại hán đầu bóng lưỡng đảm nhiệm trọng tài, mặt cũng mang vẻ cổ quái liếc thanh niên một cái, sau đó mới lớn tiếng tuyên bố:

"Lạc Vân Tông Hàn Lập chiến thắng".

Thần sắc Hàn Lập không đổi hướng đại hán thi lễ, rồi ung dung rời khỏi quang tráo.

Sau đó có hai gã đệ tử Cổ Kiếm Môn xông tới trong sân, đem gã đang bất tỉnh đi ra ngoài, sau đó tìm biện pháp cứu tỉnh.

Lúc này, lão giả thấp bé bên ngoài trận, hai mắt trợn tròn không thể tin, sắc mặt khó coi dị thường.

Hắn mặc dù biết, tên tiểu tử đối phương này có thể lấy tu vi thấp như vậy tham gia đại hội, khẳng định có một ít cổ quái bên trong. Nhưng là tuyệt đối không nghĩ tới, đối phương lại dùng phù lục làm thủ đoạn công kích, mà đệ tử hắn kỳ vọng mới đối mặt một cái đã bị đối phương đánh bại. Điều này làm cho hắn mới vừa rồi giễu cợt hồng sam lão giả, thật sự là mất thể diện.

Trong lúc nhất thời, thần sắc trên khuôn mặt dị động xấu hổ, bụng đầy buồn bực, nhưng cũng không thể nói cái gì.

"Ha ha! Đoàn huynh, vị đệ tử này của các ngươi thật có chút ý tứ. Vừa ra tay chính là hơn mười linh thạch phù. Mặc dù có chút mưu lợi, nhưng có thể đồng thời kích phát nhiều hỏa đạn phù như vậy,thủ pháp như vậy thật khó, đệ tử bình thường rất khó thực hiện" Lão giả họ Phó sau khi xem Hàn Lập tỉ thí trong quang tráo, cười lớn nói.

"Không có gì. Vị đệ tử này của chúng ta, thân là một gã Chế phù sư, sử dụng phù công kích thật ra rất bình thường. Đương nhiên hắn có thể một lần bỏ ra nhiều phù như vậy, Đoạn mỗ cũng có chút ngoài ý muốn" Hồng sam lão giả thấy vẻ mặt kinh ngạc của Cổ Kiếm Môn Khương Vân, trong lòng tự nhiên thoải mái, nhưng miệng vẫn hời hợt nói

"Hừ. Bất quá là phù chỉ nhiều một chút mà thôi, bây giờ những người khác điều biết thủ đoạn này. Trận đấu sau, khẳng định vị đệ tử này không qua được" Khương Vân hậm hực nói thầm hai câu.

"Có đúng không?" Hồng sam lão giả cười hắc hắc, sau đó không nói gì nữa.

"Bất quá, thân pháp vị đệ tử này của quý tông, giống như là khinh thân thuật của thế tục, nếu không cũng không có khả năng nhanh như vậy mà đánh Điêu sư điệt ứng phó không kịp" Thanh bào nho sinh nhìn Hàn Lập quay trở lại nhóm Lạc Vân Tông, không chút để ý gật đầu nói.

"Bạch đạo hữu cũng nhìn ra, vốn trước kia vị đệ tử bổn tông này là một gã tán tu, một thân sở học hỗn tạp, làm cho mọi người chê cười" Hồng sam lão giả lộ vẻ ngoài ý muốn nói.

"Không có gì, trước kia ta đối với vũ kỹ thế tục, cũng từng có chút hứng thú, có nghiên cứu qua vài điểm. Loại vũ kỹ của phàm nhân mặc dù đối với tu sĩ cao cấp không có tác dụng gì, nhưng đối với đệ tử Luyện Khí Kỳ có thể vận dụng xảo diệu mà nói, thì có thể tăng thêm ba phần thực lực. Huống hồ thủ pháp vị đệ tử quý tông này thuần thục như thế, bộ dáng hình như đã trải qua không ít kinh nghiệm thực chiến. Đệ tử bổn môn bị thua, cũng không oan uổng" Nho sinh mỉm cười nói.

Ngay lúc cao nhân ba phái này đang định thần nhàn nhã nói chuyện, trọng tại giữa sân đã đổi thành lão giả áo xám Lạc Vân Tông, hắn mặt không thay đổi nói:

"Trận thứ hai, Bách Xảo Viện Nguyễn Thiên Tứ đấu Cổ Kiếm Môn Chu Húc".

Lời vừa ra khỏi miệng, hai gã thanh niên phân biệt từ Bách Xảo Viện và Cổ Kiếm Môn liền bước ra. Sau khi ôm quyền thi lễ, ngay lúc lão giả hô "bắt đầu" một tiếng, đều tự động bắt quyết, thả ra pháp khí đấu nhau.

Tu sĩ Kết Đan ba phái, lập tức đem trận đấu vừa rồi ra phía sau, tập trung tinh thần chú ý trận tỷ thí này.

Không biết có phải là do chịu ảnh hưởng của trận chiến Hàn Lập lúc nãy hay không, hai gã đệ tử này đánh rất dè dặt, làm cho người xem ngoài trận có chút bực mình.

Cuối cùng, kiếm tu đệ tử Cổ Kiếm Môn, vũ kỹ cao hơn một bậc, sử dụng kiếm khí kích phá phòng hộ đối phương, chiến thắng trở về.

Sau đó, đến phiên Lạc Vân Tông cùng Bách Xảo Viện tỷ thí.

Cứ như thế, vòng tỷ thí thứ nhất phải qua hai ngày mới xong.

Trong đó thực lực kiếm tu của Cổ Kiếm Môn, thật đúng là không phải thổi phồng.

Ngoại trừ Hàn Lập, những đệ tử khác của hai phái đụng phải Cổ Kiếm Môn, rõ ràng ở vào thế hạ phong, đều bị thua.

Loại tình hình này xuất hiện, cuối cùng làm cho tu sĩ họ Khương nọ, mặt mày hớn hở lần nữa, cảm giác buồn bực trôi đi.

Cũng may mấy vị tu sĩ Kết Đan Bách Xảo Viên cùng hồng sam lão giả Lạc Vân Tông đối với việc này sớm đã đoán trước, bởi vậy mặc dù cảm giác được mặt mũi không được tốt lắm, nhưng cuối cùng cũng không biểu hiện ra, bộ dáng ra vẻ không để ý. Nhìn khí độ mà xem, tựa hồ hơn xa lão giả thấp bé.

Trận đấu vòng hai, đối thủ của Hàn Lập là một vị nữ tu sĩ Luyện Khí kỳ mặt đầy anh khí.

Nữ tử này đã thấy trận đấu lúc trước của Hàn Lập, nên sau khi vừa động thủ, liền trước hết thả ra phi hành pháp khí, bay lên giữa không trung.

Nàng nghĩ, như vậy sẽ có thể tiến lùi tránh né phù lục công kích của Hàn Lập, huống hồ thân pháp Hàn Lập cực nhanh, nàng cũng có chút kiêng kỵ.

Hàn Lập chứng kiến loại tình huống này, thở nhẹ một hơi, một lần nữa không nói lại đem Hỏa đạn phù ném ra.

Kết quả nữ tử này đắc ý định nhẹ nhàng né tránh những quả hỏa cầu thì Hàn Lập hai tay bắt quyết, hồng quang tại đám hỏa cầu đang bay đến chợt lóe, hóa thành hơn mười con chim lửa lớn nhỏ cỡ nắm tay, bay múa xoay quanh.

Nữ tử Bách Xảo Viên vừa thấy cảnh này, liền cả kinh, muốn khu động pháp khí hộ thân, nhưng căn bản Hàn Lập không cho cơ hội, trên mặt biểu hiện như niệm khẩu quyết, nhưng là thần niệm vừa động, nhất thời Hỏa Điểu bay múa đến xung quanh nữ tử, từ bốn phương tám hướng. đánh thẳng đến.

Mặc dù vị nữ đệ tử này vội vàng sử dụng phù lục phóng xuất ra một vòng bảo hộ thủy thuộc tính, nhưng dưới công kích mãnh liệt như thế, sau một chút công phu, vòng bảo hộ liền vỡ vụn.

Bất đắc dĩ, nữ tử này chỉ có thể nhận thua.

Sau cuộc chiến này, đệ tử hai phái khác vốn tưởng Hàn Lập không có vũ kỹ, chỉ dựa vào phù lục để thắng, rốt cục cũng có chút động dung.

Chẳng qua trong đó có một ít tu sĩ Trúc Cơ Kỳ có pháp khí mạnh, đối với thể hiện bộc phát vửa rồi của Hàn Lập, rõ ràng có ý khinh thường. Kết quả…

Năm ngày sau lúc hoàng hôn, giữa Vân Mộng Sơn, một sơn cốc vô danh tựa vào núi.

Chỗ hẻo lánh này, nhiều năm bị sương mù ẩm ướt bao phủ, nhìn tay không thấy ngón, cực kỳ u ám. Mà ở trong sương mù này, bò cạp độc, rắn độc cùng trùng độc chiếm cứ trong đó, nhiều không đếm xuể.

Hơn nữa bởi vì sơn cốc này thật sự không lớn, cho nên cho dù ngẫu nhiên có tu sĩ từ trên cốc bay qua, cũng không để ý, lại càng không có người bay xuống xem xét.

Nhưng tại ngày này, sương mù trong cốc so với lúc xưa càng thêm dày đặc, nhưng tại chỗ sâu trong sơn cốc, một dao động như hỗn độn phóng ra, nhưng trên thực tế chỗ loạn thạch có huyền cơ khác, đột nhiên có bạch quang chớp động, tiếp theo không biết khi nào liền xuất hiện hai bóng người.

Hai người này, một vị mặt áo bào xám tro, diện mục dữ tợn, một người khác thì mặc thanh bào, tướng mạo nho nhã.

"Đây không phải là Cổ Kiếm Môn Bạch huynh cùng Lạc Vân Tông Vũ đạo hữu sao? Như thế nào, Thí Kiếm Đại Hội đã chấm dứt?" Bốn phía rõ ràng không có một bóng người, nhưng lại tự dưng truyền đến tiếng nam tử uể oải, nghe có chút khàn khàn.

"Thì ra hôm nay là Việt huynh canh gác. Đại hội đích xác đã chấm dứt, hai người chúng ta trước đến xem qua thánh địa Minh Thanh Linh Thủy chuẩn bị như thế nào. Nếu đã chuẩn bị thỏa đáng, liền cho mười tên đệ tử nọ trực tiếp truyền tống lại đây. Sợ có gì không ổn, xảy ra ngoài ý muốn" Tu sĩ Cổ Kiếm Môn họ Bạch nọ, không chút dị sắc cười nói.

Về phần lão giả áo xám kế bên nọ, mặt vẫn không chút thay đổi, không nói lời nào.

"Có thể ra cái gì ngoài ý muốn? Nơi đây đều là tu sĩ Kết Đan Kỳ như nhau, do ba người ngày đêm thủ hộ tại chỗ này. Hơn nữa đến lúc đó, các người mấy người đồng loạt tới đây. Còn sợ một đám tu sĩ cấp thấp xảy ra chuyện gì sao?" Nam tử truyền ra tiếng như xé gió, bộ dáng không cho là đúng.

"Sự tình Linh Nhãn Chi Thụ trọng đại, cẩn thận vẫn tốt hơn. Càng huống chi Minh Thanh Linh Thủy tích nhập Thuần dịch, phải tới bước cuối cùng mới tiến hành. Mà một khi điều phối hoàn thành, sẽ lập tức tiến hành tẩy mắt, nếu không linh hiệu sẽ giảm đi. Bằng không, ta cần gì mang mười tên đệ tử tới đây" Tu sĩ họ Bạch khẽ lắc đầu nói.

"Được. Minh Thanh Linh Thủy đã điều chế xong, đến lúc đó để cho bọn họ tẩy trừ hết hai mắt, lập tức rời đi. Cấm chế trong này rất mạnh, bọn họ thông qua truyển tống đến đây, sẽ không biết nơi này là nơi nào" Sau khi nam tử nọ cười hắc hắc, phi thường tự tin nói.

"Như thế là tốt nhất, Vũ huynh trước tạm thời lưu lại, ta đi thông tri cho đạo hữu khác, để cho đám đệ tử truyền tống tới đây" Tu sĩ họ Bạch khẽ gật đầu nói.

"Đúng rồi! Lần này người thắng Thí Kiếm Đại Hội, lại là Cổ Kiếm Môn hả?" Nam tử đột nhiên nhớ tới cái gì, liền mở miệng truy hỏi.

"Quán quân đại hội lần này, là Sư điệt Mạnh Địch của Cổ Kiếm Môn chúng ta. Chỉ sợ làm Việt huynh có chút thất vọng" Thanh bào nho sinh cười nhẹ nói.

"Hừ! Kiếm tu tại Trúc cơ kỳ các người so với tu sĩ bình thường chúng ta mạnh hơn một chút, cái này chẳng có gì lạ. Nhưng là sau khi đến Kết Đan Kỳ, ai mạnh ai yếu, mới thật khó nói. Có cơ hội nói với tam sư huynh ngươi một tiếng, Việt mỗ rất muốn tái luận bàn một chút" Thanh âm nam tử lộ ra một chút không phục.

Nho sinh họ Bạch nghe lời này, im lặng một chút, nhưng lập tức khẽ cười một tiếng nói:

"Xem ra năm đó Việt huynh thua trên tay tam sư huynh, vẫn canh cánh trong lòng. Bất quá, chỉ sợ làm đạo hữu thất vọng, hôm nay tam sư huynh đang muốn đánh sâu vào cảnh giới Kết Đan hậu kỳ, vừa mới bế quan".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.