"Thế nào, Vệ huynh ở nơi đây hơn trăm năm, đối với nơi đây hoàn toàn lưu luyến không muốn rời khỏi sao?" Nho sinh hơi châm chọc nói.
"Không muốn? Còn chưa nói tới. Nhưng nhiều năm như vậy, chung quy cũng có một chút cảm tình. Dù sao người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình. Huống hồ năm đó, Vân trưởng lão Lạc Vân Tông đối đãi với ta chẳng khác nào con đẻ, không những truyền thụ một thân đạo pháp thần thông, càng mấy lần cứu ta trong nguy cấp. Hơn nữa còn dẹp bỏ nghi ngờ của mọi người giúp ta thiếu chút nữa nắm đại quyền trong Lạc Vân Tông. Ân tình này, Vệ mỗ không thể không báo. Linh Nhãn Chi Thụ này, tại hạ không thể để nhị vị đạo hữu mang đi" Lão giả tóc rối mặt không đổi truyền âm từ trong quang tráo ra.
"Tốt, tốt! Nói như vậy, Vệ huynh thật sự muốn làm trưởng lão Lạc Vân Tông hàng thật giá thật. Bất quá đừng quên rằng, nếu chúng ta đem thân phận chân thật của ngươi nói ra, ngươi nghĩ rằng, một gian tế của Thiên Sát Tông có thể tiếp tục tiêu dao ở đây nữa sao?" Đỗ Đông giận giữ cười rộ lên, giọng nói trở nên âm trầm đáng sợ.
"Không cần các hạ nhắc nhở, tại hại cũng biết việc này. Hai vị đạo hữu tưởng rằng, bởi vì Vệ mỗ bị câu thúc một phần trong thánh địa này, không được tùy ý trở về Lạc Vân Tông. Tại hạ sớm khiến cho hai vị sư thúc hoài nghi, nhưng vì không có chứng cớ, nên mới bị cường hành tước đi đại quyền trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323143/chuong-631.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.