"Chủ nhân, người,… người không phải còn mục đích sao?" Ngân Nguyệt mở to đôi mắt đẹp, chần chờ đứng lên.
"Có mục đích hay không về sau ngươi sẽ biết. Hiện tại gọi nữ nhân kia vào cho ta, với tu vi của nàng sẽ nhìn không thấu thân thể yêu hồ của ngươi" Hàn Lập không trả lời mà phân phó.
"Tuân mệnh, chủ nhân" Dù trong bụng Ngân Nguyệt đầy nghi vấn nhưng vẫn cung kính trả lời.
Hàn Lập xoay người đi ra đại sảnh
Sau thời gian một tuần trà, Ngân Nguyệt tao nhã bước vào, đằng sau là một cô gái dung nhan hơi tiều tụy, chính là Mộ Phái Linh.
Xem ra trải qua một khoảng thời gian không gặp, nữ nhân này cũng đã có thay đổi lớn.
"Chủ nhân, Mộ cô nương đã đến" Ngân Nguyệt đi tới trước mặt Hàn Lập, kính cẩn nói.
"Biết rồi. Đi ra đi" Hàn Lập lạnh nhạt gật đầu.
"Vâng. Nô tỳ cáo lui".
Ngân Nguyệt hơi nghiêng người liếc mắt nhìn cô gái họ Mộ bên cạnh, miệng hơi mỉm cười sau đó rời đi.
"Tham kiến tiền bối" Mộ Phái Linh cúi đầu thi lễ sau đó thì im lặng không nói. bộ dáng để mặc cho Hàn Lập xử lý.
Nhìn thấy thái độ như vậy của cô gái này, Hàn Lập khẽ cau mày, ánh mắt nhìn vào khuôn mặt mỹ lệ của cô gái.
"Ngươi tất nhiên là biết nguyên nhân ta gọi ngươi tới đây ngày hôm nay, chính vì ngôn ngữ bừa bãi của ngươi mà làm cho tu sĩ vừa mới tiến giai Nguyên Anh Kỳ như ta, bị gia tộc tu tiên của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323123/chuong-641.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.