Chương trước
Chương sau
Ngay lúc Phó Gia lão tổ mắt thấy đã độn ra phạm vi Phó Gia bảo, bên tai liền vang lên một âm thanh kiều mị mềm mại của nữ tử.

"Tốc độ thổ độn của các hạ thật sự quá chậm, không bằng tự giao đầu ra, để cho tiểu nữ có thể về phục mệnh chủ nhân, thế nào?"

Phó Gia lão tổ nghe vậy trong lòng liền kinh hãi, thân hình không khỏi dao động một trận, trước mắt chợt lóe lên một bóng trắng, một nữ tử xinh đẹp diễm lệ không biết xuất hiện từ khi nào.

Nữ tử này chỉ cách hắn vài thước, mặt cười duyên như hoa.

"Ngươi…"

Phó Gia lão tổ mới vừa kinh hãi phun ra một chữ, môi anh đào kia liền khẽ nhếch, một mảnh khói hương phấn hồng trong nháy mắt phun ra, bao Phó Gia lão tổ đang không kịp đề phòng lại.

Phó Gia lão tổ thầm kêu bất hảo, vội vàng làm phép định lui về sau, nhưng một hương vị ngọt ngào xộc vào miệng mũi, thân thể lập tức mềm nhũn ngã quỵ xuống, quang hoa hộ thể không chút nào tác dụng, tựa như chưa từng mở ra.

Ngân Nguyệt xem con mồi đang hôn mê bất tỉnh trước người một chút, mặt ngọc khẽ cười, tay tùy ý vung lên, một đạo bạch quang hình bán nguyệt rời tay chém xuống.

Huyết quang văng khắp nơi.

Trong đại sảnh Phó Gia bảo, mấy trăm tân khách đang cùng nhau nói chuyện vui vẻ, vài tên tự mình chúc mừng tu sĩ Kết Đan, còn có vài tên tu sĩ Phó Gia thân phận cao, bộ dáng vui vẻ hòa hợp.

Đột nhiên vài tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài mơ hồ truyền đến.

Tiếng nói chuyện ong ong trong phòng lập tức ngưng lại. Đám tân khách hai mặt nhìn nhau, một số tu sĩ cơ trí, lúc này mang vẻ mặt cảnh giác nhìn lại đám tu sĩ Phó Gia.

"Chư vị không cần hoảng, có thể là một chuyện nhỏ. Chờ lão phu gọi người tới xem một chút là biết".

Một lão già lam bào ngồi bên cạnh hai hộ pháp Ma Diễm Môn, sắc mặt cũng khẽ biến, nhưng ánh mắt sau đó trấn định lớn tiếng nói.

Người này đúng là một vị đường đệ (em họ) của Phó Gia lão tổ, cũng là tu sĩ Kết Đan Kỳ thứ ba của Phó Gia.

Hắn lúc này cáo lỗi một tiếng với hai gã hộ pháp Ma Diễm Môn, liền xoay mặt phân phó một tiếng với hai gã đệ tử Phó Gia.

Hai gã tu sĩ Phó Gia liền chạy nhanh ra ngoài.

Mà thần sắc hai gã tu sĩ Ma Diễm Môn Kết Đan Kỳ không thay đổi, nhưng vẫn hơi có một chút nghi ngờ liếc nhìn nhau.

Hai tiếng kêu thảm thiết lần nữa vang lên, rõ ràng là hai gã tu sĩ Phó Gia vừa đi ra đại sảnh đã gặp độc thủ.

Lúc này đây, tất cả tân khách trong phòng cũng nghe được rõ ràng, sắc mặt mỗi người đếu đại biến.

Sắc mặt lão già lam bào càng khó coi. Hắn hít sâu một hơi, đột nhiên đứng dậy, trầm giọng nói:

"Mở cấm chế trong phòng ra, nhanh truyền tin cho lão tổ".

Một gã tu sĩ Phó Gia phụ cận nghe vậy, sắc mặt trắng bệch vâng một tiếng, lấy truyền âm phù từ trong áo ra, thấp giọng nói vài câu gì đó, sau đó liền vung tay phóng ra.

Phù lục hóa thành một đạo hồng quang trực tiếp từ nóc nhà bắn ra, nhưng một lát sau, tu sĩ Phó Gia nọ liền nuốt khô một chút nước miếng nói: "Không ổn, Truyền âm phù đã bị đánh rơi, hình như chúng ta bị cái gì bao vây".

Nghe nói như thế, không riêng lão già lam bào mà vài tân khách Kết Đan Kỳ cũng không thể ngồi được nữa.

Trong đó tu sĩ Ma Diễm Môn mặt mày u ám, nhướng mày mở miệng nói:

"Phó đạo hữu, xem ra quý bảo thật có địch nhân tiến vào, ta cùng Tôn huynh theo Phó đạo hữu ra xem một chút".

"Hai vị chịu ra tay tương trợ, tại hạ cảm kích vô cùng, vậy làm phiền hai vị đạo hữu" Trong lòng lão già lam bào chính đang lo lắng, vừa nghe tu sĩ mặt u ám nói vậy, lập tức mừng rỡ nói.

Vị trung niên nhân tướng mạo bình thường khác của Ma Diễm Môn lại nhường mày, dường như không cho hành vi của đồng bạn là đúng, nhưng lại không nói gì cũng đứng lên.

Về phần ba bốn vị tu sĩ Kết Đan Kỳ trong đám tân khách, sau khi liếc nhìn nhau một cái, cũng không có ý tứ mạo muội ra tay.

Thấy ba đại tu sĩ Kết Đan Kỳ muốn đồng loạt ra xem việc gì, những tu sĩ khác trong phòng lập tức lạnh ngắt như tờ, yên lặng nhìn hành động của ba người.

Mắt thấy ba người bình tĩnh đến gần cửa đại sảnh.

Nhưng đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng rồng ngâm, ba người lão già lam bào sau khi nghe được, cũng ngẩn ra, bước chân theo đó liền chậm lại.

Liền trong phút chốc, một đạo cầu vồng dài hơn mười trượng giống như thiên ngoại phi tiên từ bên ngoài bay cuộn vào, nhẹ nhàng quanh quẩn xung quanh ba người, sau đó mười mấy đạo thanh mang từ trong đạo cầu vồng nổ bắn ra, ánh sáng chói mắt, tu sĩ trong sảnh theo bản năng nháy hai mắt.

Trong chốc lát, cầu vồng sau khi xoay quanh liền bay ra đại sảnh.

Lão già lam bào cùng hai vị hộ pháp Ma Diễm Môn dừng chân lại, thân hình đưa lưng về phía mọi người vẫn không nhúc nhích, bộ dáng dường như có chút giật mình kinh ngạc.

Tu sĩ khác trong sảnh càng giật mình hơn, cảm thấy ngạc nhiên không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì.

Đột nhiên một tiếng thét chói tai từ trong miệng một nữ tu phát ra, ánh mắt mọi người không khỏi nhìn lại.

Chỉ thấy mặt nữ tu này tái nhợt không huyết sắc, một vị quản sự Phó Gia ngồi bên cạnh, đầu không biết khi nào từ trên cổ đã rơi xuống, chỉ có một khối thi thể không đầu ngồi ngay ngắn tại nơi này, máu tươi bắn lên cao ba thước.

Các tu sĩ khác mới phát hiện, hơn mười người tu sĩ Phó Gia, bất kể là quản sự hay đệ tử đều bị đầu rơi xuống đất, lặng lẽ mất mạng.

"Thanh quang, chính là thanh quang vừa rồi, có người dùng pháp bảo đánh lén bọn họ. Phó đạo hữu, các người."

Một gã tu sĩ có giao tình tốt với Phó Gia phản ứng nhanh, lúc này kinh hãi lớn tiếng quát, ý định cảnh báo ba người lão già lam bào. Nhưng lời nói hắn vừa chỉ ra có một nửa, mặt liền không có một chút máu.

Bởi vì ba người lão già lam bào đưa lưng về phía bọn họ, thân thể như là bị tứ phân ngũ liệt, đảo mắt hóa thành ba đống thịt nát, đã sớm bị đạo cầu vồng nọ giết chết.

Chứng kiến một màn này, đám tân khách chúc thọ cũng không kìm được hít một hơi khí lạnh.

Nếu như mới vừa rồi, bọn tu sĩ này còn có thể miễn cưỡng bảo trì trấn định, thì bây giờ trong lòng đã hoàn toàn hoảng loạn.

Vòng bảo hộ đủ mọi màu sắc, từ trên người của hơn trăm tên tu sĩ liên tiếp phát sáng, đủ loại pháp khí hộ thân hình thù đa dạng, liên tục chuyển động bên cạnh chúng tu sĩ.

Một ít tu sĩ có giao tình hoặc là cũng một nơi, cũng đồng loạt bất an tụ tập lại, mặt mỗi người đều mang vẻ sợ hãi.

Có thể trong nháy mắt chém giết ba gã tu sĩ Kết Đan cùng hơn mười người đệ tử Phó Gia, nghĩ như thế nào cũng là một cái tồn tại cực kỳ kinh khủng, hơn phân nửa là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ ra tay.

Mà nếu thật sự là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ, muốn diệt hết mọi người trong sảnh, tuyệt đối là chuyện dễ dàng.

Trong lòng những người này sợ hãi, không có người nào dám ồn ào trong đại sảnh. Không ít người lập tức rất hối hận, vì sao phải đến Phó Gia chúc thọ. Đây không phải là tự chui đầu vào rọ sao.

Cả tòa đại sảnh bất chợt không còn một tiếng động.

Vài tên tu sĩ Kết Đan Kỳ thần thức có chút mạnh mẽ, nguyên vốn định len lén thả ra thần thức quan sát động tĩnh bên ngoài.

Nhưng Phó Gia vì sợ đám tu sĩ tới chúc thọ dò xét cơ mật, tại xung quanh đại sảnh cũng bày cấm chế cách ly thần thức, căn bản không cách nào thoát ra, làm cho những người này âm thầm kêu khổ, trong lòng cũng tức giận mắng to đối với Phó Gia.

Ngay lúc tân khách trong phòng lòng người hoảng sợ, bên ngoài liền truyền đến thanh âm vài câu của nam tử xa lạ.

"Từ giờ trở đi, trong vòng một canh giờ, không cần biết bất luận là kẻ nào, đều không được phép đi ra khỏi phòng này, nếu không giết không tha! Sau một canh giờ, các ngươi có thể rời khỏi".

Thanh âm nam tử, đơn giản mà băng hàn, nhưng lại có chứa sát khí trùng thiên ẩn hiện, làm cho người nghe trong lòng rùng mình.

Nhưng lời này truyền vào trong sảnh, đám tu sĩ lại thở phào một hơi.

Nghe khẩu khí người này, cũng không có ý giết người diệt khẩu, việc này làm cho bọn họ thầm hô may mắn.

Có điều trong lòng bọn họ cũng rõ ràng, đối phương chịu tha cho bọn họ, hơn phân nửa là bọn họ cũng không có chứng kiến chân diện mục của đối phương, cho nên không có uy hiếp. Do vậy, đám tu sĩ này cũng không mạo muội đi ra khỏi nơi này.

Về phần thay Phó Gia báo thù, càng lại là chuyện giỡn.

Không nói có năng lực này hay không, cho dù là có, người nào sẽ vì một Phó Gia, kết thù với một vị tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Thời gian một canh giờ, nói dài cũng không dài, bảo ngắn cũng không ngắn.

Trong lúc này, ngoại trừ một ít tiếng nói chuyện cực nhỏ trong phòng, ngẫu nhiên ngoài đại sảnh còn có vài tiếng kêu thảm thiết bị mất mạng. Tiếng kêu ngắt đoạn dồn dập, đều là trong khoảnh khắc bị mất mạng.

Hiển nhiên có người đang đại khai sát giới ở Phó Gia, mà không một người nào có lực hoàn thủ.

Nghe âm thanh này, trong lòng đám tu sĩ trong phòng cảm thấy tê dại, cũng tự suy đoán. Rốt cục Phó Gia đắc tội với cao nhân hoặc là thế lực lớn nào, lại bị giết cả nhà. Trong đó có dạng người như thỏ chết cáo khóc, nhìn có chút hả hê tại đây lại có không ít.

Gần qua thời gian một chén trà, tiếng kêu thảm thiết trong Phó Gia bảo rốt cục cũng biến mất, bên ngoài trở nên an tĩnh như trong đại sảnh.

Đám tu sĩ liếc mắt nhìn nhau một cái, không ai dám coi thường vọng động.

Chờ đúng một canh giờ, thanh âm cảnh cáo của nam tử nọ cũng không có xuất hiện lại, rốt cục mới có một gã tu sĩ Kết Đan Kỳ đánh bạo đi ra trước đại sảnh. Kết quả bình yên vô sự.

Lần này, các tân khách khác cũng yên tâm từ bên trong mạnh dạn đi ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.