Đối với yêu cầu của hai người Nam Lũng Hầu, thì Vương Thiên Cổ cùng với những tu sĩ khác cũng không có ý kiến gì thêm nữa.
Không cần nói đến tu vi của hai người này, mà chỉ cần với thân phận là người phát khởi ra việc này thì việc có nhiều bảo vật hơn một chút cũng là lẽ thường.
Vì sợ có gì đó bất trắc có thể xảy ra, bọn họ không đợi hết hội giao dịch chấm dứt, mà liền khỏi hành sau hai ngày chuẩn bị.
Mọi người cùng nhau phát thệ là không tiết lộ bất kỳ tin tức gì về việc này ra ngoài trước khi đi.
Nhưng mà, Hàn Lập thấy được với bộ dáng của hai người Nam Lũng Hầu thì dường như bọn họ không sợ có gì đó bất thường phát sinh ra.
Suy cho cùng, việc tìm ra đúng vị trí và phương pháp mở ra cấm chế đều nằm ở trong tay của bọn họ rồi. Hơn nữa với tâm cơ và thần thông của họ thì cũng không sợ người khác qua mặt được mình.
Hàn Lập đáp ứng tham gia vào việc làm này cũng chính là do bản thân cần phải làm.
Từ khi hắn tiến tới Nguyên Anh Kỳ, bởi do không có đan dược thích hợp để sử dụng cho nên Thanh Nguyên Kiếm Quyết tiến triển cũng không được bao nhiêu.
Hàn Lập tính toán nếu như chỉ ở trong động phủ tự mình khổ tu thì cũng phải mất khoảng hai ba trăm năm thời gian cũng chưa chắc tu luyện tới đỉnh cao nhất của Nguyên Anh Sơ Kỳ. Về sau có thể tiến tới Nguyên Anh Trung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2323054/chuong-685.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.