Chương trước
Chương sau
Hàn Lập đi theo phía sau bọn người Nam Lũng Hậu, cuối cùng bay ra khỏi Đại Phong Trận hơn mười dặm, trong lúc này, một gã pháp sĩ hiện thân ngăn cản cũng không có, hiển nhiên là đã được người khác dặn dò.

Điều này làm cho Hàn Lập nhớ ra, lúc phá cấm đi ra, trong lúc vô ý đã phát hiện tình huống dị thường.

Lại nói, việc này thật sự là trùng hợp!

Lúc ấy bởi vì thần thức hắn không tài nào vượt qua bão cát tứ phía, bất đắc dĩ đành phải truyền linh lực vào trong đôi mắt, xem cho rõ ràng Minh Thanh Linh Mục kia thần thông ra sao.

Dù sao hắn cũng đã dùng Minh Thanh Linh Thủy rửa mắt nhiều lần. Hiệu quả ra sao, hiện tại đã được thử qua một lần.

Kết quả lớn ngoài dự kiến của hắn, thì ra sau bão cát, dưới ánh mắt đảo qua, dễ dàng phát hiện vấn đề.

Điều này làm cho hắn vô cùng vui mừng!

Bất quá sau đó hắn lại rất kinh ngạc. Bởi vì cách đó không xa ở bên trong bão cát, hắn lại nhìn thấy một vòng tròn bên trong có một bóng đen bí ẩn, đường kính chừng hơn mười trượng.

Do hắn kinh ngạc nên linh lực trong mắt cũng mất đi. Bóng đen kia cũng biến mất không thấy. Dùng mắt thường quan sát, vẫn chỉ là bão cát khắp nơi.

Hàn Lập rùng mình, lại dùng linh mục thần thông quan sát, bóng đen lại xuất hiện tại vị trí ấy, phảng phất chưa bao giờ thấy qua.

Nhưng lúc này đây, Hàn Lập lại gia tăng linh lực vào hai mắt, bóng đen dần dần chia ra rõ ràng, ẩn sau đó có mấy người chớp lên trong bóng đen.

Từ lúc này trở đi dù rót thêm linh lực vào cũng chỉ có thể nhìn ra đến độ như thế. Xem ra đây đã là cực hạn thần thông của Minh Thanh Linh Mục. Nhưng lúc này Hàn Lập đã hiểu được, nơi đây có người thi triển thần thông, đang ẩn thân theo dõi bọn họ.

Tuy nhiên không biết đây là ai mà có pháp lực kinh người như vậy, ngay cả tu sĩ Nguyên Anh cũng không sánh được, không thể nào ngờ ở nơi đây có thể xuất hiện pháp sĩ.

Xem ra đối phương cũng biết bọn họ lực lượng rất lớn, nên không muốn hiện thân đối đầu, chỉ lạnh lùng một bên giám thị.

Kể từ đó, Hàn Lập cũng không muốn làm lộ sự tồn tại của bọn họ. Mà ra vẻ chẳng biết gì cả liền rời đi.

Hắn nghĩ những người này cũng không có can đảm xuất hiện ngăn cản.

Vừa rời khỏi Hoàng Sa Phong Trận, bọn người Hàn Lập lập tức độn quang, mấy người hóa thành những lốc xoáy màu hồng, dùng tốc độ cao nhấ phá không bay đi.

Phải biết, tuy thỉnh thoảng mới có pháp sĩ tiên phong, nhưng không bao lâu sau đó pháp sĩ chủ lực sẽ đến.

Nếu trong khoảng thời gian ngắn này còn chưa thoát ra khỏi vùng đất hoang dã này, thì tánh mạng thật sự đáng lo ngại.

Không kể pháp sĩ trong đại quân là tu sĩ cấp cao nhằm bọn họ mà ra tay, còn vô số pháp sĩ thì chặn lấy, thì bọn họ cũng không thể chạy thoát được.

Cho nên. Bọn người Nam Lũng Hậu không nói một lời, chỉ buồn bực tăng tốc bay đi.

Lấy tu vi thâm hậu của bọn họ, tiếp tục tăng tốc, chỉ sau gần nửa ngày, đã nhìn thấy một vùng đất màu xanh biếc xuất hiện xa xa

"Tốt, cuối cùng có thể thở ra một hơi. Xem ra lúc này đây đã không còn nguy hiểm nữa" Ở phía trước dẫn đường Nam Lũng Hậu nhìn ra tình hình, liền thở ra một hơi dài, liền mỉm cười, đồng thời giảm bớt tốc độ.

Tiêu hao lượng lớn pháp lực trong thời gian dài như thế, cho dù hắn cũng có chút khó chịu cũng phỏng theo người khác mà giảm lại tốc độ chạy trốn.

"Được rồi. Đến đây rồi thì không còn chuyện gì nữa. Lúc này bọn người Mộ Lan dù có hối hận, cũng không thể nào đuổi theo chúng ta được" Người có khuôn mặt ngăm đen thoải mái nói, hiển nhiên cho rằng lúc này đã thoát khỏi nguy hiểm.

"Không thể khinh thường! Pháp sĩ có rất nhiều nhân vật lợi hại, có pháp lực mạnh cũng không phải khó tin. Ôi!" Lão già áo trắng nói lớn một tiếng, ngay sau đó nghi hoặc nhìn về phía sau.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng vừa động, đang lúc muốn mở miệng nói gì đó, thì từ phía sau, ẩn ẩn truyền đến âm thanh chói tai rất lớn.

Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, âm thanh quía dị này tăng thêm ba phần.

Lần này, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến, đồng loạt quay lại phía sau.

Chỉ thấy ở chân trởi xa xa xuất hiện một chớp bạch quang. Một vầng sáng không lớn lắm hiện ra. Làm cho người ta há mồm trợn mắt chính là tốc độ, bay tới chỗ này cực nhanh.

Tốc độ cực nhanh làm cho người ta cảm thấy không thể tin được!

"Không tốt! Đây là pháp sĩ Ngự Phong Xa. Bên trong khẳng định là pháp sĩ cùng đẳng cấp với chúng ta, nếu không tuyệt không dám đuổi theo" Lão gia áo trắng liền nhận ra vật đang bay tới, thần sắc lộ chút kinh sợ.

"Bên trong có năm tên pháp sĩ, đều có Nguyên Anh Kỳ như chúng ta. Xem ra bọn họ không phải muốn đánh bại chúng ta, mà là muốn cầm chân, kéo dài thời gian để chờ viện binh tới" Vương Thiên Cổ sau khi dùng thần thức quan sát, khuôn trầm xuống giải thích.

"Không thể cùng bọn họ quần đấu. Đối phương có năm tên pháp sĩ, không thể trong thời gian ngắn đánh bại. Hơn nữa nếu động thủ thì không cách nào thoát thân. Hay là chúng ta tách nhau ra, đều tự thi triển thần thông một mình hành sự. Đây có mấy ngọc giản, một người một cái, bên trong ghi nhớ địa điểm kế tiếp. Sau khi tách ra ba ngày, chúng ta lại tập hợp ở chỗ này" Nam Lũng Hầu sau khi nói xong mấy lời này, lập tức vứt ra mấy khối ngọc giản giống nhau như đúc, ném cho mỗi người một khối.

Sau một lúc trì hoãn, đã có thể thấy rõ ràng Ngự Phong Xa ở đằng xa.

"Chư vị đạo hữu, tự bảo vệ bản thân. Ba ngày sau gặp lại" Nam Lũng Hầu cũng không hề trì hoãn, kim quang toàn thân tỏa ra, bắn đi về phía trước.

Lão già áo trắng thì khuôn mặt trầm xuống liền hóa thành một đạo bạch hồng, chạy một hướng khác với của Nam Lũng Hầu.

Sau khi tất cả tiếp nhận ngọc giản, cũng không ai trách cứ gì, đều vội vã dùng bí thuật chạy đi tứ phía.

Hán tử mặt đen cả người toát ra hoàng linh hỏa lãnh đạm cao vài thước, toàn thân hạ xuống phía dưới, liền trức tiếp chui vào bên trong lòng đất không còn bóng dáng, đã thi triển độn thổ thuật để chạy trốn.

Lão phụ nhân thì trong tay chớp động ngân quang, một con bạch hạc liền xuất hiện trong tay lão. Sau khi thổi một ngụm linh khí, một con bạch vũ linh hạc bị mây trắng bao quanh xuất hiện trước mắt, lão phụ nhân liền bay lên người bạch hạc, bạch hạc sau khi kêu lên một tiếng dài, một người một hạc đã bay xa hơn cả trăm trượng.

Còn Tên tu sĩ mặt lạnh họ Vưu thì quanh thân phát ra ngân quang, hai tay sau khi bắt quyết chẳng biết cùng bảo vật gì hợp lại thành một, lại hóa thành một giáo long màu bạc hướng không trung bay đi, chui vào trong đám mây không rõ nhân ảnh.

Vương Thiên Cổ cùng Vương Thiên, Yên Như Yên ba người, chẳng biết sử dụng bí thuật Qủy Linh Môn gì, đang hóa thành một đạo hắc mang to lớn, liên tiếp bay lên không trung mà trốn.

Trong nháy mắt ngắn ngủi, ba người đã hóa thành một điểm đen. Tốc độ chạy trốn cực nhanh, biến mất vô tung.

Động tác của Hàn Lập cũng không hề chậm, cơ hồ từ khi mới nhận ngọc giản thì hồng quang đồng thời xuất hiện, một chiếc áo choàng màu đỏ đậm (huyết sắc phi phong) bỗng xuất hiện ở trên người.

Sau khi hắn chọn phương hướng, liền không chút chần chờ truyền lượng lớn linh lực nhập vào trong chiếc áo choàng.

Tiếng vù vù phát ra từ trên chiếc áo choàng, xích quang phóng ra, Hàn Lập hóa thành huyết quang bắn nhanh ra, tốc độ cực nhanh, không hề chậm hơn so với người khác bao nhiêu. Thậm chí hắn còn có chút nhàn hạ, quay lại liếc mắt nhìn Ngự Phong Xa đang đuổi theo đằng sau.

Dù vẫn còn cách xa hoàn (Xe) khá xa, nhưng với thần thức cường đại của Hàn Lập trong chớp mắt liền nhìn ra mọi việc.

Bảo vật này hình tượng thật là quái dị!

Chỉnh thể phảng phất một lượng tứ phương trắng tinh thú xa, chỉ là phía trước không có ljnh thú kéo, cũng không có bánh xe. Mà ở bên trái phải của chiếc xe, đều vươn lên một mộc sí (cánh gỗ) màu đỏ đậm chừng báy tám trượng, trên mặt có phù văn di động, đang có ngũ sắc lưu động không ngừng. Hàn Lập lại dùng hai mắt nhìn kỹ, lúc này mới kinh ngạc phát hiện. Ngự Phong Xa phần thân nhẵn nhụi trắng tinh, chẳng biết do xương thú nào luyện chế thành, mà lại ẩn chứa một cổ sát khí hung bạo.

Bởi vì có bạch quang ngăn cản, Hàn Lập chri có thể quan sát đại khái hình dáng mấy người ngồi trong xe.

Hơn nữa bởi vì chưa bao giờ cùng pháp sĩ giao thủ, Hàn Lập không có đủ dũng khí dùng thần thức thăm dò bên trong Ngự Phong Xa, mà quay đầu dụng huyết sắc phi phong bay đi, hướng phái Nam Mộ Lan thảo nguyên, lập tức bỏ chạy.

Sau một thời gian ngắn, Hàn Lập và chín ngườ kia đã bay xa đến hơn mười dặm.

Ngự Phong Xa kia đuổi tới nơi đám người Hàn Lập vừa chia tay, Hàn Lập không tự chủ được quay đầu nhìn lại chiếc xe.

Kết quả là Ngự Phong Xa bỗng nhiên dừng lại, tiếp theo bạch mang chớp động vài cái, bốn bóng người trước sau xuất hiện. Ba nam một nữ.

Tiếp theo bốn pháp sĩ tụ lại một chỗ, sau vài câu thương lượng, cả bốn liền chia ra bốn hướng đuổi theo bọn Nam Lũng Hậu.

Phương hướng của Hàn Lập lại không hề có ai đuổi theo.

Hàn Lập thấy vậy trong lòng vui vẻ, vừa định thở dài một hơi, thì lại nghĩ ra, bỗng nhiên thầm kêu một tiếng: "Không ổn!"

Cơ hồ cùng lúc đó, Ngự Phong Xa đang dừng lại quay mạnh vài cái, liền hướng Hàn Lập bay đến.

Âm thanh xé gió thật kinh người tựa ma âm chui vào đầu óc, làm huyết quang hiện lên trong sắc mặt Hàn Lập, sắc mặt lập tức rất khó coi.

Nhưng sau khi Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, quanh thân hào quang kịch liệt chói mắt. Hàn Lập lập tức tăng tốc lên ba phần, huyết sắc phi phong cũng bắt đầu pháy ra âm thanh vù vù.

Hai người hai ánh sáng, huyết quang phía trước, bạch quang ở phía sau, sau khi hai người cách xa nhau hơn mười dặm, bắt đầu một chạy một đuổi.

Pháp sĩ Ngự Phong Xa kia có tốc độ kinh người, nhưng huyết sắc phi phong trên người Hàn Lập cũng không kém là bao.

Hai người lại thành cục diện giằng co, trong lúc nhất thời không thể tiếp cận.

Một lát sau, bọn họ một trước một sau bay vào bên trong thảo nguyên, không bao lâu sau hai luồng sáng liền mất dạng vô ảnh vô tung trên bầu trời thảo nguyên, truy đuổi đến nơi thâm sâu trong thảo nguyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.