Chương trước
Chương sau
Giá gỗ chia làm ba hàng đặt tại vị trí giữa tầng một khiến cho người ta liếc mắt một cái có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ.

Trên giá gỗ thứ nhất tất cả đều là các Cổ Bảo, pháp bảo hào quang khác nhau, số lượng có tới mười sáu kiện.

Trên giá gỗ thứ hai sắp xếp các loại hi hữu tài liệu màu sắc khác nhau, vừa có khối sắt cỡ nắm tay lớn nhỏ khác nhau, vừa có loại huyết hồng tinh oánh phảng phất như bảo thạch.

Trên giá gỗ thứ ba có ít đồ vật nhất, chỉ có vài cái bình lớn nhỏ, cao độ vài tấc mà thôi. Xem bộ dáng thì bên trong chắc là chứa một ít đan dược.

Hàn Lập nhìn đám bảo vật này đảo mắt qua một chút nhưng trên mặt không chút thay đổi, nhìn không ra vẻ hỉ nộ ái ố.

Những người còn lại mặc dù nét mặt vẫn duy trì vẻ trấn định, cũng chưa có người nào mạo muội tiến lên thưởng ngoạn bảo vật, nhưng mục quang không ngừng đánh giá công dụng cùng giá trị của bảo vật.

Cố gắng suy nghĩ làm cách nào chiếm được sao tiên cơ.

Một lát sau, Nam Lũng Hầu thay mặt mọi người tiến lên kiểm nghiệm các bảo vật này, những người khác dường như cùng hòa khí nghị luận xem nguồn gốc và công dụng của các bảo vật. Về phần tâm lý bên trong có mang kế hoạch nham hiểm nào không thì cũng chỉ có chính mình rõ ràng.

Lúc này Hàn Lập lại nhìn chung quanh thì thấy không có gì ngoại trừ một cái bồ đoàn cùng một chậu cây nhỏ trồng cỏ xanh biếc đặt ở cửa sổ lầu các.

Hàn Lập trong lòng vừa động, vừa định bước tới thì bóng người chợt lóe lên, bạch sam lão giả thân hình chợt lóe đã đi tới trước bồ đoàn.

Hắn khoát tay đem bồ đoàn thu vào trong tay lật qua lật lại thoạt nhìn.

Hàn Lập sau khi nhướng mày thì đi tới cửa sổ nơi đặt chậu cây cỏ nhỏ, cẩn thận quan sát.

"Hàn tiền bối như thế nào đối với Âm Ngưng thảo này cũng cảm thấy hứng thú? Cây cỏ này mặc dù rất hiếm có nhưng chỉ có tác dụng tốt nhất là làm thuốc dẫn luyện chế các loại âm hàn đan dược, có thể làm cho tính bình của đan dược tăng thêm ba phần".

Hàn Lập mới nhìn qua thì phía sau có thanh âm nhu hòa dễ nghe của nữ tử truyền đến.

Hàn Lập trong mắt dị sắc chợt lóe, chậm rãi xoay người lại, đúng là Yến Như Yên đang đứng ở phía xa sau người hắn.

"Âm Ngưng thảo cùng các linh thảo khác có chút bất đồng, chỉ có loại trăm năm tuổi mới ẩn chứa Địa Âm hàn dược tính cực mạnh, Âm Ngưng thảo ở đây còn non căn bản không sử dụng được làm gì" Hàn Lập thản nhiên nói sau đó ánh mắt có chút đảo qua nhìn Vương Thiền đang đi theo sau Vương Thiên Cổ, hưng phấn cùng vị nhị bá này nhỏ giọng nói thầm cái gì, căn bản không chú ý tới tình hình nơi này.

"Không ngờ Hàn tiền bối không chỉ tinh thông trận pháp mà đối với luyện đan thuật cũng có sở ngộ. Như Yên thật là bội phục!" Yến Như Yên hé miệng cười, đôi mắt sáng lưu chuyển dịu dàng nói.

Thấy nữ nhân này lại muốn bắt chuyện làm quen, Hàn Lập trong lòng chợt cảnh giác, ngoài miệng không khách khí mà lập tức nói:

"Luyện đan thuật? Chút tài mọn mà thôi. Nhưng thật ra Yến đạo hữu thật không biết quan hệ giữa Hàn mỗ cùng tôn phu sao? Đạo hữu cùng Hàn mỗ nói chuyện, chẳng lẽ sẽ không sợ tôn phu tức giận ư?"

"Thiếp thân như thế nào mà lại không biết. Bất quá thiếp thân không biết tự lượng sức mà muốn hóa giải cừu oán giữa tiền bối cùng phu quân" Yến Như Yên nụ cười trên mặt biến mất, khóe miệng nổi lên tia bất đắc dĩ nói.

"Hóa giải? Ma Môn các ngươi cùng Thiên Đạo Minh chúng ta nguyên vốn là quan hệ thù địch, có cái gì để mà hóa giải" Hàn Lập nhíu mày, trên mặt hiện lên vẻ châm chọc.

Yến Như Yên nghe Hàn Lập nói lời này thì trên mặt hiện ra vẻ cười khổ, mở môi hạnh còn muốn nói cái gì nữa thì phía xa xa Nam Lũng Hầu đột nhiên mở miệng hô:

"Mấy vị đạo hữu cũng lại đây trước tiên đem mấy bảo vật ở tầng một phân phối một chút sau đó mọi người tiến lên tầng hai".

Vừa nghe lời này, Hàn Lập lập tức không hề để ý tới Yến Như Yên nữa mà lập tức rời đi

Vị Yến Như Yên tuyệt mỹ thiếu phụ này thấy cảnh này thì mặt mày sau khi âm trầm bất định mấy lần cũng thướt tha đi theo.

Vương Thiền nhìn thấy Yến Như Yên lại đi theo phía sau Hàn Lập thì trong mắt tự nhiên lộ ra một tia kinh nghi, nhưng sau khi liếc mắt nhìn Yến Như Yên một cái thì tâm cơ thâm trầm không nói gì thêm.

Về phần Vương Thiên Cổ đồng dạng chứng kiến một màn này nhưng thần sắc như thường, căn bản coi như không nhìn thấy.

"Tốt. Chúng ta rõ ràng điểm qua, nơi này có sáu kiện Cổ Bảo, mười kiện pháp bảo. Tài liệu cùng đan dược cũng căn cứ vào giá trị, chia làm tám phần. Cái mọi người đều rất muốn có tự nhiên đều là Cổ Bảo, không cần tế luyện cũng có thể phát huy toàn bộ uy lực. Bất quá những pháp bảo này cũng không phải là vật tầm thường, đều là bảo vật của những kình địch mà Thương Khôn Thượng Nhân năm đó sau khi tiêu diệt lưu lại, uy lực to lớn không phải chuyện đùa. Cho dù chỉ có thể phát huy bảy thành uy lực, nhưng nếu dành một chút thời gian luyện hóa một phen thì uy lực cũng tuyệt đối đáng giá. Cho nên muốn Cổ Bảo hay là muốn pháp bảo đều bằng vào tâm ý của mấy vị đạo hữu. Vương Thiền đạo hữu cùng Yến đạo hữu, hai người chỉ có thể lấy một phần" Nam Lũng Hầu đã đem tất cả đồ vật gom lại trên một cái giá gỗ, bình tĩnh nhìn mọi người nói.

"Lão thân đã từng này tuổi rồi, đâu còn có thời gian để tế luyện pháp bảo gì nữa nên sẽ lấy một kiện Cổ Bảo!" Lão phụ nhân cũng không khách khí ỷ vào tuổi tác kẻ cả nói.

Vừa nghe lời ấy, những người khác mặc dù nét mặt không thay đổi, nhưng trong lòng âm thầm cười lạnh một tiếng.

Nhưng vào lúc này, Vương Thiên Cổ lại nhìn Nam Lũng Hầu hỏi có thâm ý.

"Nam Lũng đạo hữu cùng Vân đạo hữu không chọn bảo vật trước. Trên tầng hai nói không chừng không có vật mà nhị vị muốn đó".

"Vương huynh, ngươi nói lời này là có ý tứ gì?" Nam Lũng Hầu vừa nghe lời ấy sắc mặt đại biến lập tức mặt trầm xuống lạnh nhạt nói.

Bạch sam lão giả nghe vậy, cũng đồng dạng trên mặt mang vẻ bất thiện nhìn Vương Thiên Cổ chằm chằm.

"Không có gì, Vương mỗ chỉ là cảm giác được việc nhị vị không chọn lựa bây giờ mà nói thật sự có chút đáng tiếc" Vương Thiên Cổ coi như không thấy gì, nhẹ giọng cười nói.

"Hừ! Nơi này không có gì đáng để ta cùng Vân đạo hữu chọn lựa trước, về phần Hàn đạo hữu nếu muốn sử dụng quyền ưu tiên thì tùy theo Hàn đạo hữu" Nam Lũng Hầu thần sắc có chút băng hàn nói, tựa hồ mấy lời vừa rồi làm cho hắn không hài lòng.

"Tại hạ bây giờ cũng chưa muốn sử dụng quyền lợi này. Hay là để đến tầng thứ hai hãy nói đi" Hàn Lập sờ sờ cằm, tùy ý nói.

"Đã như vầy, số bảo vật này theo ta chia đều ra. Nếu muốn Cổ Bảo thì thôi lấy pháp bảo. Mấy vị đạo hữu cảm thấy thế nào" Vương Thiên Cổ không khách khí nói.

"Biện pháp này không tệ. Ta đồng ý".

"Như vậy đi!"

Những người khác ngã cũng cho là công bình, đều đồng ý.

Hàn Lập tự nhiên sẽ không chọn lựa pháp bảo, cuối cùng bạch sam lão giả cùng tu sĩ họ Vưu hai người buông tha Cổ Bảo mà chọn lựa hai kiện pháp bảo hợp ý cùng một phần tài liệu đan dược.

Về phần Cổ Bảo, thì đám người Hàn Lập đồng thời ra tay, một người lấy một kiện.

Món cổ bảo tới tay Hàn Lập là một kiện Cổ Bảo hình ống trúc, cũng không biết uy lực của nó như thế nào, có thần thông gì nhưng hắn không thèm để ý đem vật ấy thu vào trong túi, đương nhiên cũng thu hồi phần tài liệu cùng đan dược của mình.

Chờ sau khi đám người Hàn Lập mỗi người lấy đi nhất kiện pháp bảo thì việc chia chác ở tầng một đã xong.

Về phần kiện bồ đoàn mà Hàn Lập để ý tới đã sớm bị bạch sam lão giả tiện tay ném trên mặt đất, không thèm liếc mắt một cái.

Hiển nhiên đó cũng không phải là thứ tốt!

Mà Âm Ngưng thảo cũng có mấy người đi tới nhìn kỹ vài lần, sau khi nhận ra lai lịch thì tự nhiên cũng không ai cảm thấy hứng thú.

Chứng kiến một màn này, Hàn Lập trong lòng cười khổ vài tiếng. Xem ra không ai là đứa ngốc, đối với mỗi kiện đồ vật trong lầu các này mấy lão quái vật Nguyên Anh kỳ cũng sẽ không bỏ qua việc kiểm tra.

Dù sao ngoại trừ các bảo vật này thì trong lầu các rất có khả năng ẩn dấu vật gì khác.

Đám Nguyên Anh lão quái vật sau khi tìm tòi hết mọi nơi cũng không thấy có gì ngoài ý muốn thì buông tha đi lên tầng haii.

Kết quả vừa tiến vào tầng hai, Hàn Lập cùng những người khác giống nhau có chút sửng sốt.

Bởi vì vừa lên đến nhị tầng, thì cảm thấy một mùi đàn hương thổi vào mặt. Mọi người giương mắt lên nhìn thì thấy trong góc tường đối diện cầu thang lộ ra một cái điện thờ, trên điện có một bức tượng vàng thờ yêu thần một sừng ba đầu sáu tay, mặt mũi dữ tợn, trông rất sống động.

Mà phía trước điện thời có có một hỏa hồng tiểu lô đỉnh, từ trong đỉnh bay ra khí trắng lượn lờ, mùi đàn hương chính là từ trong làn khí trắng này bay đến.

Thương Khôn Thượng Nhân lại cung phụng yêu thần, điều này thật sự làm cho đám người Nam Lũng Hầu thất kinh.

Nhưng Hàn Lập vừa nhìn thấy thần tượng ba đầu sáu tay thì trái tim lại đập bịch bịch gấp gáp.

Bộ dáng thần tượng này cùng Phạm Thánh Chân Phiến yêu thú trên đồng phiến giống nhau như đúc, thậm chí còn đồng dạng mắt trợn tròn, sáu tay giơ lên trời.

Hàn Lập không suy nghĩ nhiều, ánh mắt hướng về góc tường đối diện với điện thờ.

Chỉ thấy cách điện thời mấy trượng bên trái có một chiếc ghễ gỗ thoạt nhìn rất bình thường, phía trên có nghiên mực, bút lông, trúc giản một đống đồ vật.

Đối diện một hướng khác của điện thờ có đặt một giường ngọc màu xanh. Mặc dù khoảng cách xa như thế nhưng vẫn có thể cảm nhận âm hàn khí phát ra,tựa hồ là dùng loại hàn ngọc nào đó điêu khắc mà thành.

Tại một đầu giường ngọc, có ba cái hộp ngọc lớn nhỏ không đồng nhất phi thường đáng chú ý.

Xem ra tầng hai đúng là phòng ngủ của Thương Khôn Thượng Nhân!

Bóng người chợt lóe, bạch sam lão giả đột nhiên đến bên giường hàn ngọc, đưa tay chụp vào một cái hộp ngọc trong đó.

"Chậm đã!" Theo tiếng quát này, một nhân ảnh khác cũng đã đến bên giường ngọc tiện tay bắn ra một đạo hắc mang nhằm tay lão giả đánh tới.

"Ngươi có ý tứ gì? Muốn cùng lão phu luận bàn một phen sao?" Lão già họ Vân cổ tay rụt lại, né qua một bên, nhưng kinh nộ hung tợn nhìn người nọ chằm chằm nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.