Chương trước
Chương sau
"Tiền bối?!" Hàn Lập sờ sờ cằm, mặt hiện vẻ cổ quái

Lão giả mập đúng là vị Lôi sư bá đã từng cùng hắn trao đổi phương thuốc lấy linh dược trước kia nhưng không ngờ bây giờ lại gọi hắn là tiền bối.

Tuy nhiên dựa theo quy củ của tiên giới thì điều này cũng chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Dù vậy nhưng trong lòng Hàn Lập vẫn xuất hiện tư vị khác thường.

Về phần Niếp Doanh nữ tử kia, Hàn Lập năm đó đã từng gặp một lần. Nàng ta chính là vị Niếp sư tỷ đã ra tay bảo vệ hai huynh đệ Mộ Dung có thuộc tính Lôi linh căn.

Tuy Hàn Lập không cùng nữ tử này có giao tình gì nhưng đã từng nghe biết được nữ tữ này có tư chất hơn người, xinh đẹp trí tuệ. Hồi đó nam đệ tử ái mộ nàng có thể nói là nhiều không đếm xuể.

Không nghĩ tới sau mấy năm không gặp, nàng cũng đã kết Kim Đan thành công.

Hàn Lập không nói lời nào, thần sắc phức tạp đánh giá Lôi Vạn Hạc cùng Niếp Doanh, còn trong lòng Lôi Vạn Hạc cũng thầm nghi hoặc.

Vị "tiền bối" trước mắt này chẳng những tuổi còn trẻ, có thuật bảo trì dung nhan hơn nữa hắn có cảm giác khuôn mặt bình thường của đối phương có chút quen mắt, có lẽ đã từng tại gặp qua nơi nào đó rồi. Điều này làm cho hắn không chỉ ngạc nhiên mà có có đôi chút thấp thỏm bất an.

Niếp Doanh mở to đôi mắt đẹp nhìn Hàn Lập, sâu trong mắt cũng lóe lên vẻ kinh nghi. Nàng dường như cũng phát hiện cái gì đó

Hàn Lập tất nhiên sẽ không ngây ra, sau khi mỉm cười liền mở miệng nói:

"Xem ra ngày đó cách biệt, Lôi sư bá thật sự không nhớ tại hạ. Nhưng mà năm đó sư bá tặng phương thuốc khiến cho Hàn mỗ vô cùng cảm kích và vẫn luôn nhớ trong lòng."

"Sư bá? Phương thuốc? Ngươi, ngươi là…" Lôi sư bá vừa nghe Hàn Lập xưng sư bá thì nhất thời khiếp sợ há hốc mồm đến nỗi không khép lại được nhưng sau lại nghe về phương thuốc thì đột nhiên nhớ đến điều gì đó, vô cùng kinh hãi lắp bắp.

Mấy người kia nghe thế cũng trợn mắt há mồm. Vị tiền bối nguyên anh kỳ này không ngờ lại xưng hô Lôi sư bá với Lôi Vạn Hạc. Điều này khiến cho bọn họ không thể nào hiểu được.

Chỉ có Niếp Doanh nghe vậy thì giật mình, lại đánh giá Hàn Lập thêm vài phần nữa, khuôn mặt xinh đẹp đại biến nói:

"Ngươi là đệ tử Lý sư thúc – Hàn Lập Hàn sư đệ?" Nữ tử duyên dáng này nói to, khuôn mặt tràn ngập vẻ khó tin.

"Không tin được Niếp đạo hữu vẫn còn nhớ được Hàn mỗ." Hàn Lập có điểm ngoài ý muốn nói.

Hàn Lập hoàn toàn không biết khi hắn còn ở giai đoạn Luyện Khí kỳ do tu vi thấp nên không ai biết hắn nhưng sau khi từ Huyết Sắc Thí Luyện còn sống đi ra, Trúc Cơ thành công và được Lý Hóa Nguyên nhận làm đệ tử khiến cho không ít người biết tới hắn.

Vị Niếp sư tỷ này cũng là một trong số đó.

Sau khi Ma đạo Lục tông xâm chiếm Việt quốc, hắn đánh chết không ít tu sĩ ma đạo đồng cấp nên danh tiếng lại càng vang dội trong tầng lớp tu sĩ cấp thấp. Dù không có ai gặp mặt nhưng hắn đã khiến cho ấn tượng trong lòng vị Niếp sư tỷ này nâng cao lên vài phần.

Dung mạo Hàn Lập hôm nay so với khi ấy là hoàn toàn không thay đổi, hắn chỉ cần khơi mào liền khiến nàng nghĩ tới vị Hàn sư đệ thanh danh không nhỏ năm nào. Do vậy nàng mới không khỏi kinh nghi bật thốt lên.

"Ngươi thật sự là Hàn sư điệt năm đó?" Lôi Vạn Hạc khó khăn nuốt nước bọt, ánh mắt cực kỳ kinh ngạc.

Tuy nói trong tu chân giới sự tình gì cũng có thể phát sinh. Đệ tử tư chất hơn người, từ đệ tử tăng lên thân phận như trưởng bối cùng là chuyện bình thường, không hề hiếm thấy nhưng mà một gã sư điệt vốn là tiểu bối Trúc Cơ kỳ đột nhiên biến thành tiền bối Nguyên Anh kỳ thì cho dù Lôi Vạn Hạc tự phụ kiến thức hơn người cũng nhất thời không thể nào tin được.

"Lôi sư bá, không cần kinh ngạc! Nơi này không phải là nơi nói chuyện, chúng ta hãy vừa đi vừa nói đi." Hàn Lập nhìn qua bốn phía xung quanh một chút, thần sắc bình tĩnh nói.

"Việc xưng hô sư bá này, Lôi mỗ tuyệt không dám nhận. Hàn tiền bối nếu đã tiến giai vào Nguyên Anh kỳ thì chính là tiền bối của vãn bối. Mọi chuyện đều nghe theo sự phân phó của tiền bối vậy." Khuôn mặt Lôi Vạn Hạc lúc đỏ lúc trắng, cười khổ một tiếng nói. Trong lời nói vẫn duy trì sự cung kính, không có ý gì khinh thường.

Bất luận Hàn Lập trước kia có thân phận gì nhưng tu vi bây giờ của hắn đã cao hơn rất nhiều. Tất nhiên không dám hướng Hàn Lập xưng hô như vậy nữa.

Ba tu sĩ kia cũng nghe được vài phần nên hiểu chút ít quan hệ của Hàn Lập cùng Lôi Vạn Hạc, quay mặt nhìn nhau đều lộ vẻ kỳ quái.

Hàn Lập thấy vậy nhưng không biểu hiện ra cái gì ngoài ý muốn, chỉ hơi im lặng một chút rồi sau đó cũng khe khẽ gật đầu.

"Nếu Lôi đạo hữu nói như vậy thì Hàn mỗ cũng không khách khí. Bây giờ chúng ta phải lập tức rời khỏi nơi này. Tốc độ độn thuật của mọi người hơi chậm, hay là để tại hạ mang theo luôn đi."

Nói xong Hàn Lập khẽ vỗ vào túi trữ vật, bàn tay lật lại, có vật gì đó lung linh, xinh đẹp xuất hiện bên trong.

Sau khi nhẹ nhàng vung tay, bạch quang chợt lóe hiện ra một thứ hình vuông. Đó chính là Ngự Phong Xa (xe cưỡi gió) mà Hàn Lập vừa mới lấy được.

Hiện tại dưới sự thúc dục của pháp quyết, cỗ xe nhanh chóng biến hình to lên, trở thành hơn mười trượng.

"Cùng vào bên trong xe đi!" Hàn Lập không khách khí mà phân phó.

Lôi Vạn Hạc bốn người tất nhiên là không có ý kiến, thân hình lóe lên tiến vào bên trong.

Hàn Lập tiến vào Ngự Phong xa sau cùng, linh lực dưới chân lập tức rót vào trong xe.

Ngự Phong xa hơi rung rung sau đó hóa thành một đạo hồng quang phá không bay đi. Nó là một pháp bảo có tốc độ vô cùng nhanh mà các loại bình thường không thể so sánh, trong chốc lát đã biến mất vô ảnh vô tung.

Thấy tốc độ Ngự Phong xa như vậy thì tất cả những người khác đều vui mừng.

Biết có xe này thì những người khác không thể đuổi theo được. Tảng đá trong lòng mọi người đều tự động giải khai.

"Các vị đạo hữu, Phong Nguyên quốc hoàn toàn đã rơi vào sự khống chế của pháp sĩ cho nên năm người tại sao lại còn xuất hiện tại nơi này. Không những thế lại bị một tên tu sĩ cao cấp chặn đường nữa. Phải hiểu rằng nếu nơi này không phải là một nơi hẻo lánh chắc thì cho dù ta có ra tay cũng không thể dễ dàng giải cứu được mọi người." Hàn Lập một mặt điều khiển Ngự Phong xa đi một mặt tùy ý hỏi.

Thần sắc của năm người này sau khi nghe xong câu hỏi đều liếc mắt nhìn Lôi Vạn Hạc. Hiển nhiên hắn chính là người cầm đầu cả nhóm. Lôi Vạn Hạc chần chừ một lát mới lên tiếng:

"Tiền bối có điều không biết. Mấy người chúng ta đều thân bất do kỉ. Bản thân ta vốn phụng mệnh liên minh mà phải đi làm một nhiệm vụ vô cùng trọng yếu. Kết quả bị chậm vài ngày ở một nơi, từ sau khi đi ra liền biết Phong Nguyên quốc đã bị người Mộ Lan xâm nhập. Bất dắc dĩ không còn cách nào là tìm mọt nơi vắng vẻ dùng độn thuật trở về. Trên đường trở về gặp vài tên tu sĩ cấp thấp không thể không giết người diệt khẩu. Ai ngờ ở gần đó có một pháp sĩ Nguyên Anh kỳ. Sau khi giết chết tên tu sĩ cấp thấp cuối cùng thì bị lão phát hiện đuổi giết. Dù biết là không đủ khả năng chống lại lão nhưng nếu phân chia nhau ra chạy trốn thì càng chết nhanh hơn. Cho nên mấy người liền liều mạng chống cự. Nếu không phải gặp được Hàn tiền bối thì sợ rằng chúng tôi khó mà sống sót."

Lôi Vạn Hạc một bên nói lời cảm kích, một bên đánh giá vị Hàn sư chất này vài cái.

Nói thật cho tới tận bây giờ mọi việc xảy ra trước mắt đều khiến cho hắn giống như đang nằm mơ giữa ban ngày vậy

Hàn Lập nghe xong cũng không có hứng thú truy vấn tiếp mà chỉ thản nhiên ừ một tiếng. Nhưng sau đó lại bắt đầu hỏi câu hỏi khác.

"Lôi đạo hữu, gia sư Lý Hóa Nguyên vẫn còn khỏe chứ?"

"Hàn tiền bối, hơn trăm năm trước Lý sư đệ trong một trận chiến với Mộ Lan pháp sĩ đã qua đời rồi. Mà phu nhân đệ ấy bởi vì không thể kết kim đan nên trước đây không lâu đã mất rồi." Lôi Vạn Hạc cũng khong có gì giấu giếm, thành thật trả lời.

"Sư huynh đệ của ta không có người nào kết kim đan sao?" Hàn Lập nghe vậy thân thể khẽ run, buồn bã hỏi.

"Không có. Môn hạ Lý sư đệ dù có hai ba người đúng là rất có tư chất, đến cảnh giới giả đan nhưng mà cuối cùng cơ duyên không đủ nên không thể kết thành công Kết Đan." Lôi Vạn Hạc thở dài.

Hàn Lập nghe xong lời này liền hoàn toàn im lặng. Vu Khôn, Tống Mông, Chung Vệ Nương, tên của bọn họ cùng với một ít cố sự lần lượt hiện về trong tâm trí của hắn.

Sau nửa ngày hắn mới thở dài ra một hơi.

Nếu mà đám sư huynh đệ không thể kết thành kim đan thì chắc bọn họ cũng đã tọa hóa rồi.

Ngẫm nghĩ lại những sự tình năm đó xảy ra ở Hoàng Phong Cốc dường như chỉ thoáng qua như một giấc mộng xa xưa. Đệ tử cấp thấp của cốc không biết đã thay đổi mấy lần rồi.

"Hàn tiền bối, không biết người còn có dự định quay lại Hoàng Phong Cốc nữa không?" Niếp Doanh lúc này bất chợt lên tiếng hỏi.

"Quay lại Hoàng Phong Cốc? Không có hứng thú. Ta bây giờ là trưởng lão Lạc Vân Tông thuộc Thiên Đạo Minh, ở đó đối đãi không tệ nên không có ý muốn quay trở về." Hàn Lập khẽ giật giật mi mắt. Quả nhiên sau khi nghe lời này thì khuôn mặt xinh đẹp của Niếp Doanh hiện lên vẻ vô cùng thất vọng mà Lôi Vạn Hạc cũng không biết nên cư xử như thế nào cho đúng.

Còn ba người kia căn bản là không quen Hàn Lập tất nhiên là không dám lên tiếng.

"Không biết tiền bối còn nhớ Tiêu Thúy Nhi hay không?" Niếp Doanh hơi do dự một chút lại hỏi tiếp.

"Tiêu Thúy Nhi! Dĩ nhiên là nhớ. Ngươi biết tiểu nha đầu đó hay sao?" Hàn Lập hơi ngẩn ra, ngạc nhiên hỏi, trong đầu xuất hiện hình ảnh tinh nghịch của nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.