Chương trước
Chương sau
"Không quan hệ, thử trước rồi nói sau. Nếu thật không thể thành công, lúc đó đi cũng không muộn. Có ta che chở nàng, cho dù bị người ta hạ cấm chế, ta cũng có thể mang nàng thoát khỏi." Hàn Lập cười cười, giọng nói tràn ngập tự tin.

"Việc này.Được rồi! Thiếp mặc dù không biết thần thông của chàng lớn bao nhiêu, nhưng thấy chàng tự tin như thế, hẳn là có chút thủ đoạn. Bất quá chàng cũng không cần chủ động đi tìm nàng ta, cấm chế Lạc Vân Điện ở chỗ sư tỷ rất mạnh hay là để thiếp dụ nàng ta tới nơi này, sau đó hai người chúng ta mượn lực của cấm chế, xuất kỳ bất ý bắt giữ." Nam Cung Uyển nhìn hai mắt Hàn Lập trong chốc lát, tựa hồ biết không cách nào khuyên được Hàn Lập, khẽ cắn đôi môi đỏ mọng nói.

"Phương pháp này hiển nhiên càng ổn thỏa hơn. Bất quá cấm chế trong động phủ của nàng còn có thể dùng được sao? Lúc ta tiến vào đã phát hiện hình như cấm chế có chút không đầy đủ." Hàn Lập sau khi ngẩn người, liền vừa cười vừa nói:

"Yên tâm, mặc dù mấy chỗ cấm chế bề ngoài đã bị sư tỷ phá hủy. Nhưng thiếp còn có một loại cấm chế bí ẩn phi thường lợi hại không bị phát hiện, còn có thể sử dụng." Nam Cung Uyển không chút suy nghĩ liền nói.

"Tốt! Nếu đã như thế, vậy hãy tiến hành đi. Trên người ta có chứa mấy bộ khí cụ bày trận, mặc dù không lợi hại bao nhiêu nhưng sau khi bố trí cũng có thể tạo được tác dụng nhất định." Hàn Lập sờ sờ cằm nói.

"Còn có trận kỳ? Thực quá tốt rồi. Việc này không nên chậm trễ, trước cho thiếp nửa ngày thời gian để thiếp loại bỏ cấm chế khác trên người, khôi phục lại pháp lực để trợ giúp chàng một tay. Chàng trước hãy bố trí pháp trận đi." Nam Cung Uyển nghe Hàn Lập nói như thế, trong lòng liền tăng thêm vài phần tin tưởng.

"Nhưng nếu chúng ta có thể chế trụ sư tỷ nàng, chẳng lẽ không thể lợi dụng cơ hội khống chế Yểm Nguyệt Tông sao? Khi đó chúng ta cũng không cần phải chật vật chạy trốn làm gì cả." Hàn Lập sau khi ngẫm lại, có chút nghi hoặc nói.

"Điều này sợ rằng không được. Yểm Nguyệt Tông của thiếp ngoại trừ sư tỷ còn có một vị sư huynh khác cũng là tu sĩ Nguyên Anh Kỳ. Mặc dù huynh ấy làm người không tệ nhưng khẳng định sẽ không để thiếp danh bất chính ngôn bất thuận lên làm đại trưởng lão đâu. Mà thiếp cũng không có tâm tư tranh quyền đoạt lợi. Chỉ cần có một chỗ u tĩnh để an tâm tu luyện là được." Nam Cung Uyển sau khi ngẩn ra, liền lắc đầu nói.

"Nếu nói như thế thì thôi vậy. Nếu hết thảy đều thuận lợi, nàng liền theo ta quay về Lạc Vân Tông. Cho dù thế lực Cửu Quốc Minh có lớn mạnh đi nữa, cho dù Ngụy Vô Nhai có yêu mến Ngụy Ly Thần đi nữa thì hiện giờ pháp sĩ xâm lấn đang xâm lấn, lão ta cũng tuyệt không có dũng khí dễ dàng đắc tội Thiên Đạo Minh cùng hai tu sĩ Nguyên Anh Kỳ nơi chỗ ta đâu." Hàn Lập gật đầu, cười lạnh nói.

Sau đó tay Hàn Lập vỗ vào túi trữ vật, bàn tay vừa lật liền xuất hiện trận kỳ trận bàn.

Nam Cung Uyển thấy vậy, khóe miệng mỉm cười, đi tới ghế ngồi xuống rồi nhắm mắt lại, hai tay bắt một loại pháp quyết cổ quái.

Một lát sau trên quần áo tỏa ra ánh sáng màu đỏ đậm cao chừng vài thước, đem Nam Cung Uyển bao vây trong đó.

Lúc này Hàn Lập cũng không rảnh rỗi.

Thân hình hắn lóe lên, chạy qua chạy lại xung quanh, trận kỳ trận bàn trong tay không ngừng bắn ra.

Sau khi quang mang đủ mọi màu xuất hiện, chúng liền chui vào khắp nơi trong thính đường, không thấy bóng dáng.

Bố trí trận kỳ rất nhanh. Nhưng vì muốn tận lực phát huy uy lực của trận pháp, Hàn Lập đem uy lực của trận pháp chỉ khống chế trong đại sảnh. Tất cả đều là trận pháp phi thường bí mật. Nếu không tận lực dùng thần thức cẩn thận tìm tòi, sẽ rất khó phát hiện.

Trận kỳ trận bàn này đều là khi Hàn Lập đang có tu vi Kết Đan Kỳ luyện thành. Cho dù dùng để đối phó tu sĩ Kết Đan Kỳ còn có chút không đủ uy lực, càng đừng nói tu sĩ Nguyên Anh Kỳ.

Hàn Lập vốn không có kỳ vọng vào chúng, mà là sau khi bố trí pháp trận lại trầm ngâm một lúc, đột nhiên áo bào vung lên, một đạo bạch quang từ trong tay áo bắn ra, xoay quanh một cái rơi xuống trước người Hàn Lập, đúng là bạch hồ Ngân Nguyệt biến thành.

"Chủ nhân, người gọi ta ra không sợ Nam Cung nữ chủ ghen tuông sao!" Sau khi Ngân Nguyệt hiện hình liền cười tủm tỉm mở miệng nói.

"Hừ! Người chỉ là khí linh thì làm gì mà ghen tuông. Lúc này đây sẽ phải đối phó với tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, hơn nữa không thể để nàng ta chạy mất. Mặc dù có cấm chế phụ trợ nhưng ta vẫn muốn ngươi bên cạnh hiệp trợ một chút.Tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ không thể so với tu sĩ sơ kỳ, nếu không toàn lực ứng phó rất khó thành công." Hai hàng lông mày của Hàn Lập nhíu lại, nhìn chằm chằm tiểu hồ, thần sắc ngưng trọng nói.

"Chủ nhân muốn nô tỳ hiệp trợ như thế nào?" Ngân Nguyệt nghe vậy, cũng nghiêm nghị hỏi.

"Rất đơn giản, ngươi tại thời điểm thích hợp sử dụng bảo vật này, nhất định không để cho nàng ta thoát khỏi vòng vây!" Hàn Lập từ trong Túi trữ vật lấy ra một vật, đưa cho Ngân Nguyệt.

"Cho ta dùng thứ này?" Đôi móng vuốt của Ngân Nguyệt cầm bảo vật trong tay, có chút khó tin nói.

"Ừm! Ngươi sử dụng vật ấy so với ta chắc hẳn sẽ phát huy uy lực lớn hơn. Nếu ta phải tiêu hao nhiều pháp lực để sử dụng vật này không bằng giao cho ngươi dùng. Đương nhiên chỉ là tạm thời cho ngươi mượn dùng. Dù sao thân khí linh của ngươi cũng không có cách nào sử dụng bảo vật kháctrong thời gian dài được." Hàn Lập bình tĩnh nói.

"Ngân Nguyệt đã hiểu." Bạch Hồ đáp, có chút buồn phiền trả lời, nhưng đồng thời sờ sờ vật trong tay vài cái, bộ dáng tựa hồ phi thường yêu thích.

Hàn Lập nhìn thấy trong lòng cũng động.

Sau đó Ngân Nguyệt cầm vật nọ trong tay, ngân quang quanh thân chớp động liền chui vào trong đất, biến mất không thấy.

Tiếp theo Hàn Lập di chuyển vài vòng quanh đại sảnh, sau khi ngửa đầu nhìn lên phía trên, đột nhiên linh quang trong đầu chợt lóe.

Sau một lúc trầm ngâm, hắn bỗng nhiên lấy một cái Túi linh thú trên người ra.

Một đám tam sắc Phệ Kim Trùng từ trong túi phóng ra, hóa thành đám mây to cỡ một trượng, bay múa xoay quanh tại không trung.

Hàn Lập hít sâu một hơi, hé miệng phun ra một đoàn khói xanh, trực tiếp đánh trên đám mây Phệ Kim Trùng. Hai tay bắt quyết, chú ngữ trầm thấp trong miệng truyền ra.

Phệ Kim Trùng tại không trung "vù vù" một chút, trong nháy mắt hóa thành những điểm sáng bay lên.

Tại thanh quang chớp động, ẩn vào trong nóc đại sảnh không thấy bóng dáng.

Hàn Lập nhíu mắt, đứng tại chỗ nhìn vào nóc đại sảnh trong chốc lát, cảm thấy không hề sơ hở mới hài lòng gật đầu.

Hàn Lập bố trí xong hết thảy, liền nhìn chỗ Nam Cung Uyển đang nhắm mắt làm phép.

Lúc này, quang diễm trên người nàng không ngừng chuyển động, hình thành một cái vòng tròn sáng đỏ, bắt đầu trở nên quỷ dị lúc sáng lúc tối.

Linh khí tại đại sảnh theo quang diễm mà biến hóa, cũng bắt đầu theo đó thay đổi, bắt đầu dần dần dao động.

Hàn Lập nhíu mày sau đó suy nghĩ một chút, một đạo pháp quyết đánh vào trên một cây cột đá, nhất thời một tầng quang mạc màu xanh bỗng nhiên hiện lên, đem phụ cận Nam Cung Uyển bao lại bên trong.

Linh khí trong ngoài đại sảnh liền khôi phục bình thường.

Hàn Lập thấy vậy, cười cười.

Thân thủ xuất ra, một một cái ghế gỗ bay vụt tới, bị hắn bắt lấy đặt dưới thân, tùy ý ngồi xuống đối diện Nam Cung Uyển.

Có cơ hội như thế này hắn tự nhiên muốn đem vẻ đẹp mê người của nàng nhìn cho kỹ để giải mối sầu tương tư sau bao nhiều năm xa cách.

Không bao lâu sau, trong lúc Hàn Lập đang nhìn nàng có chút ngẩn người, đột nhiên vẻ say mê trong mắt liền biến mất, thần sắc âm trầm.

Lập tức thân hình Hàn Lập không chút dấu hiệu liền trở nên mơ hồ, cả người đột nhiên biến mất khỏi ghế.

Một người đang trốn tại bên ngoài đại sảnh nhìn về thính đường, vừa thấy cảnh này liền cả kinh, thầm kêu không tốt, đang muốn rời đi.

Nhưng lúc này đã trễ, phía sau nàng đã truyền đến thanh âm thản nhiên của Hàn Lập.

"Vì sao lại ở đây, chẳng lẽ ngươi không sợ sư tổ trách tội sao?"

"Ta không có, chỉ là thấy ngươi ở cùng với sư tổ lâu như vậy, có chút lo lắng mà thôi." Người này không dám quay đầu lại, lắp bắp nói, thanh âm thanh thúy mềm mại, chính là cô gái áo vàng đã dẫn Hàn Lập vào.

Nàng lúc này cảm nhận được linh áp khổng lồ phía sau, mới kinh hãi giải thích.

"Ồ! Đúng vậy sao? Tuy nhiên nếu ngươi muốn đến xem, vì sao lại phải ẩn nặc thân hình, thần thần quỷ quỷ. Hơn nữa trên người ngươi lại dán Linh Ẩn Phù. Đó là một loại phù cao cấp hiếm thấy, một tiểu tu sĩ Trúc Cơ kỳ như ngươi làm sao mà có được?!" Hàn Lập chắp hai tay sau lưng, nhìn chằm chằm bóng lưng của cô gái, mặt không chút thay đổi nói.

"Ta."

"Không cần giải thích nữa. Ngươi trước hãy ngoan ngoãn theo ta trở về, chờ sau khi sư tổ ngươi thu công sẽ quyết định xử lý ngươi như thế nào!"

Cô gái cả kinh, còn muốn nói vài câu nhưng Hàn Lập căn bản là không muốn nghe tiếp, lạnh lùng nói.

Cô gái áo vàng vừa nghe nói thế, liền sợ hãi.

Nàng đột nhiên cầm một cái phù lục trong tay bóp nát, hoàng quang trên người chợt lóe, trong nháy mắt hóa thành một đạo hào quang bắn nhanh ra, chạy dọc theo hành lang dài muốn thoát ra ngoài.

Hàn Lập lạnh lùng nhìn, cũng không có ý định động thân đuổi theo. Nhưng hoàng sắc độn quang vừa mới bắn ra hơn mười trượng, khi đến một góc của đại sảnh, trên vách tường gần đó đột nhiên phun ra một đoàn hồng sắc hương vụ, đem độn quang bao lại bên trong.

Độn quang tán đi, thân hình cô gái trong đám khói loạng choạng, ngã quỵ xuống.

Hoàng quang chớp động, Ngân Nguyệt từ hương vụ ở trên vách hiện ra, yêu kiều tha thướt, cười hì hì đi tới bên cạnh cô gái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.