Chương trước
Chương sau
"Vậy làm sao mới tốt? Chủ nhân dù thi triển Huyết Ảnh Độn một lần cũng chỉ có thể chạy ra xa được hơn trăm dặm, như vậy thì chúng ta vẫn nằm trong phạm vi thần thức bao phủ của Thần sư, không có cách nào thoát được cả!" Ngân Nguyệt cũng rầu rĩ thì thầm nói.

Đối với ân cứu mạng của Hàn Lập, Ngân Nguyệt mặc dù không nói ra nhưng trong lòng lại có chút xúc động. Nàng cũng chưa phát giác ra sự quan tâm lo lắng thêm vài phần trong lời nói của mình.

"Một lần đương nhiên không được nhưng nếu liên tiếp thi triển hai ba lần Huyết Ảnh Độn, lại dựa vào Ích Tà Thần Lôi còn dư để thi triển Lôi độn thuật thì hẳn là có bảy tám phần nắm chắc chạy thoát. Nếu làm như vậy thì cho dù ta so với tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ pháp lực cao thâm hơn một chút nhưng mất nhiều tinh huyết như thế thì nhất định gặp nguy hiểm, nếu bình yên vô sự cũng không tránh được một đoạn thời gian cực kỳ hư nhược. Nhưng hôm nay xem ra không có phương pháp nào khác có thể chạy thoát được. Không thể không dùng tới cách đó!" Dường như Hàn Lập sớm đã suy nghĩ về vấn đề này, trên khóe miệng xuất hiện vẻ tự giễu như có như không.

"Chủ nhân người..." Ngân Nguyệt tựa hồ lại muốn nói gì.

"Hừ! Tên gia hỏa kia lại đuổi tới rồi. Càng ngày càng nhanh, không thể dây dưa nữa. Chỉ còn cách mạo hiểm thử một lần mà thôi!" Hàn Lập đột nhiên thần sắc biến đổi, ngẩng đầu hướng bầu trời mờ mịt phía sau nhìn lại, vẻ mặt âm trầm lẩm bẩm.

Ngân Nguyệt thấy cảnh này, tự nhiên không nói thêm gì nữa.

Sau đó Hàn Lập hít sâu một hơi, mười ngón tay chớp lên, liên tiếp kết xuất ra một loạt thủ ấn cổ quái. Đồng thời thanh quang quanh thân chớp động, một cổ linh khí kinh người bỗng nhiên từ trên người phóng ra.

Hàn Lập hé miệng phun ra một đoàn tinh huyết màu đỏ, lập tức hòa vào trong gió, hóa thành huyết vụ hòa lẫn với thanh sắc linh quang.

Linh quang trong nháy mắt biến thành vẻ thanh hồng yêu dị.

Đồng thời hai tay cùng khuôn mặt Hàn Lập bắt đầu lộ ra mầu đỏ sẫm dị thường, trong nháy mắt đã trở nên đỏ tươi như máu, trên da xuất hiện vô số sợi tơ máu như đang muốn bung ra, trông cực kỳ dọa người!

Nhưng Hàn Lập lại làm như không hề hay biết gì, tay bắt quyết càng thêm nhanh.

Sau khi phun ra hai đoàn tinh huyết, Hàn Lập đã hoàn toàn bị huyết vụ bao vây vào trong, thân ảnh mơ hồ như có như không.

Lúc này, phía chân trời xa xa xuất hiện quang mang chớp động, có ba đoàn ngân quang từ từ bay tới.

Bên trong bóng người chớp động, đúng là Trọng thần sư cùng hai hóa thân.

Áo bào kiểu nho sinh của ba người cùng tung bay, không nhanh không chậm tiến về phía Hàn Lập tuy vậy nhưng tốc độ rất kinh người, trong nháy mắt đã xẹt qua khoảng cách hơn trăm trượng, lấy mắt thường đã nhìn thấy tình hình của Hàn Lập.

"Di!" Sắc mặt của một nguời trong số đó chợt lộ ra dị sắc, ánh mắt lóe lên rồi nhíu mày lại.

"Bụp!" Một tiếng vang nhỏ từ thanh hồng huyết vụ xa xa phát ra. Một đoàn huyết quang chói mắt xuất hiện tại nơi đó.

Hàn Lập đứng ở trong, lạnh lùng liếc mắt nhìn Mộ Lan Thần sư một cái rồi đột nhiên sau lưng phát ra tiếng ầm ầm như tiếng sấm, Phong Lôi Sí giang ra.

Sau một khắc, không gian phụ cận xuất hiện một trận vặn vẹo, thân hình Hàn Lập thoáng một cái bỗng nhiên biến mất tại chỗ.

Âm thanh phát ra chói tai lập tức từ xa xa mơ hồ truyền đến, trong nháy mắt đã nhỏ đến mức không thể nghe thấy. Dường như đã phi độn ra ngoài khoảng phạm vi gần đó.

Ba gã nho sinh nét mặt đồng thời hiện lên vẻ giật mình rồi nhìn nhau một cái, đột nhiên tụ lại.

Sau khi ngân quang hiện lên, ba người liền hợp thành một người.

Nho sinh còn lại lập tức nhắm hai mắt, phóng thần thức ra, hướng về phía có âm thanh bén nhọn kia để tìm kiếm.

"Đây là độn thuật gì mà lại có thể chạy ra xa ngoài trăm dặm, nó dường như có chút tương tự với huyết độn của ma đạo nhưng khoảng cách thật sự làm cho người ta sợ hãi." Nho sinh nhìn về phía Hàn Lập biến mất, nét mặt hiện ra một tia ngoài ý muốn.

Thông qua mấy ngày truy đuổi, Hàn Lập làm cho vị Trọng thần sư này giật mình không ít vì hắn có thể không ngừng không nghỉ, chạy trốn một mạch tới nơi đây.

Phải biết rằng tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ phổ thông cho dù thân mang Lôi Độn Thuật thì pháp lực cũng sớm tiêu hao hết, bó tay chịu trói. Xem ra tên kia hẳn là có thiên tài địa bảo gì đó giúp khôi phục pháp lực trong nháy mắt, cho dù tổn hao nhiều nguyên khí mà vẫn thi triển được mật thuật.

Mà đối phương thân mang độn thuật quỷ dị như thế bây giờ mới thi triển ra, chứng tỏ lúc trước vẫn chưa dùng hết toàn lực.

Bất quá không quan hệ, mặc dù bây giờ tên kia đã phi độn ra ngoài hơn trăm dặm nhưng vẫn đang trong phạm vi thần thức của hắn, cùng lắm là mất thêm một chút thời gian mà thôi.

Nho sinh lạnh lùng tự đánh giá một chút, hai mắt khép hờ, một lần nữa đem thần thức giám định Hàn Lập đang ở phía xa xa.

Khóe miệng khẽ nhếch một tia cười lạnh rồi bạch quang trên người hắn chợt lóe, động thân đuổi theo.

Nhưng đang lúc này nho sinh đột nhiên cảm ứng thấy khí tức Hàn Lập lần nữa quỷ dị biến mất, điều này đã làm cho hắn ngẩn ra. Theo đó thân hình hơi ngưng trệ.

Nhưng lập tức hắn nhớ tới cái gì vội vàng đem phạm vi thần thức mở rộng gấp đôi, rút cuộc lại tìm được Hàn Lập.

Nho sinh trong lòng cười lạnh nhưng khí tức của Hàn Lập chợt lóe lên rồi không thấy đâu nữa.

Lúc này vẻ mặt nho sinh ngạc nhiên, hắn thật sự giật mình.

Mặc dù thần thức của hắn cường đại nhưng nhiều lắm cũng chỉ bao phủ được hơn phạm vi hai trăm dặm. Vượt qua phạm vi này hắn cũng có thể miễn cưỡng cảm ứng được đồ vật đại khái nhưng không cách nào trong nháy mắt xác định được.

Trừ phi đối phương đứng bất động tại chỗ chờ hắn dùng thần thức đi tìm. Việc này tự nhiên là không có khả năng.

Mà đối phương thật sự quá xảo trá, sau khi bị thần thức của hắn cảm ứng được lại còn liên tiếp thi triển độn thuật quỷ dị nọ, thực sự đã thoát khỏi tay hắn.

Bao nhiêu năm rồi cơ hồ chưa bao giờ bị người khác trêu chọc như thế, sắc mặt nho sinh lúc hồng lúc trắng.

Hắn đường đường là một gã Mộ Lan Thần sư mà lại truy đuổi không nổi một gã tu sĩ Nguyên Anh Sơ Kỳ. Việc này một khi truyền ra thì không còn mặt mũi gì nữa.

Bất quá, hắn cũng không có lập tức động thân đuổi theo.

Không dùng thần thức khóa được đối phương, trong khi đó với thủ đoạn quỷ dị cùng nhiều bí thuật khác thì hy vọng đuổi được thật sự rất xa vời.

Mà hắn lần này đã vì tên kia mà lãng phí mất mấy ngày, không thể truy đuổi tiếp khi nắm xác suất không lớn.

Dù sao một khi Thần sư bọn họ hiện thân thì vài tên tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ của Thiên Nam đồng dạng sẽ không ngồi yên. Hắn phải trở về cùng hai người khác gặp gỡ để sớm chuẩn bị một chút.

Vạn nhất bị tu sĩ Nguyên Anh Hậu Kỳ đối phương vây công thì hắn có thể gặp nguy hiểm.

Vị Mộ Lan Thần Sư này tâm tình không tốt tự suy ngẫm một hồi lâu rồi sắc mặt trầm xuống, hóa thành một đạo hào quang quay đầu bay đi.

Trong nháy mắt đã không thấy tung tích.

Ngoài xa hơn ba trăm dặm, Hàn Lập đang hóa thành một đạo thanh quang hướng một phương hướng khác phi độn mà đi.

Trong độn quang, hắn không ngừng lấy từ trên người ra các loại bình đan dược, đem một ít loại đại bổ nguyên khí tống vào trong miệng.

Lúc này sắc mặt Hàn Lập tái nhợt, ánh mắt ảm đạm vô hồn, xem chừng nguyên khí bị tổn hao rất nhiều.

"Chủ nhân không có việc gì chứ? Sau ba lần liên tiếp thi triển Huyết Ảnh Độn, quả nhiên có chút mạo hiểm. Nếu chủ nhân trên đường không liều mạng phục dụng rất nhiều đan dược thì lần thứ ba thi triển chỉ sợ cũng..." Trong đầu Hàn Lập truyền đến tiếng Ngân Nguyệt ân cần hỏi.

"Không có việc gì. Tinh huyết mặc dù mất không ít nhưng đan dược luyện chế lúc trước vẫn còn có một ít. Chỉ cần ăn vào rồi tĩnh dưỡng mấy tháng là có thể hồi phục tu vi." Hàn Lập chậm rãi trả lời, thanh âm có chút uể oải.

"Chúng ta sẽ trở về Điền Thiên Thành sao?" Nghe Hàn Lập nói như thế, Ngân Nguyệt sau khi hít một hơi lại chần chờ hỏi.

"Đương nhiên là không. Bây giờ tình huống của ta không ổn, tối thiểu cũng phải sau khi khôi phục tu vi thì mới có thể quay về Cửu Quốc Minh. Nơi đó long xà hỗn tạp, ta lại cùng Quỷ Linh Môn kết oán không nhỏ thì rất dễ bị người ám toán. Ta sẽ không mạo muội quay về nơi nguy hiểm đó đâu. Cũng may ta chỉ cần dùng đan dược chữa thương mà không cần chỗ có linh mạch để điều trị nên có thể tùy tiện tìm một chỗ không người nào bế quan một thời gian. Huống hồ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại dính nhiễm thanh sắc đăng diễm (lửa đèn màu xanh). Mặc dù ta đã dùng Tử La Thiên Hỏa mạnh mẽ áp chế nó nhưng vẫn tồn tại hậu hoạn, phải nghĩ biện pháp khu trừ đi mới được." Hàn Lập than thở, bất đắc dĩ nói.

"Cái đèn bằng đồng (đồng đăng) kia là bảo vật truyền thừa của Mộ Lan nhân, tự nhiên phải có quỷ đạo ở bên trong. Bất quá, tiểu tỳ tin tưởng chỉ cần chủ nhân dùng thời gian nhiều một chút thì chung quy có thể đem nó luyện hóa. Dù sao Tử La Thiên Hỏa của chủ nhân cũng không phải là thần thông tầm thường" Ngân Nguyệt khẽ cười một tiếng khuyên giải Hàn Lập đôi câu.

"Chuyện đã đến thế này thì cũng chỉ có thể chậm rãi giải quyết mà thôi." Hàn Lập cười khổ một tiếng nói.

Tiếp theo Hàn Lập không nói gì nữa, vận chuyển linh lực còn sót lại trong cơ thể, thúc giục pháp quyết, thanh quang lại nhanh hơn ba phần, hướng xa xa phi độn đi.

Sau khi phi độn một ngày một đêm Hàn Lập mới dừng lại, hạ xuống một ngọn núi nhỏ vô cùng bình thường.

Khoảng cách xa như vậy, cho dù Mộ Lan Thần sư không cam lòng thì cũng không có khả năng truy đuổi được.

Hàn Lập đánh giá xung quanh vài lần.

Chỗ này vừa lúc lọt giữa hai tòa núi hoang, linh khí thưa thớt đến mức không thể nhận ra, hơn nữa toàn bộ đều là núi đá, không có chút cây cối.

Hàn Lập dùng thần thức cẩn thận dò xét hết thảy trong phương viên trăm dặm, cũng không thấy có bóng dáng tu sĩ hay pháp sĩ nào cả.

Điều này làm cho tâm lý hắn càng an tâm, tay áo bào rung lên, thả Ngân Nguyệt ra rồi phân phó một câu.

Ngân Nguyệt biến thành tiểu hồ không nói hai lời, thân hình sau khi quay tròn thì hào quang màu vàng xuất hiện, bao vây lấy Hàn Lập vào bên trong.

Sau đó quang hoa chợt lóe mang theo Hàn Lập trực tiếp chui vào vách núi.

Trên hẻm núi đã không thấy bóng người.

Hàn Lập được Ngân Nguyệt dùng Thổ độn thuật đưa vào trong lòng núi, sau đó hắn dùng thanh sắc kiếm khí nhanh chóng kiến tạo một gian thạch thất đơn giản, rộng khoảng mấy trượng.

Sau khi thân hình chợt lóe, Hàn Lập tiến vào trong khoanh chân ngồi xuống.

Không bao lâu sau, Hàn Lập hai mắt nhắm nghiền, trên người thanh quang lưu chuyển, trước mặt đặt hơn mười bình đan dược lớn nhỏ.

Hắn trước hết đem mấy loại đan dược phục dùng lúc chạy trốn luyện hóa xong rồi sau đó mới dám dùng các loại tiếp theo.

Kể từ đó, Hàn Lập ở trong lòng núi này lẳng lặng bế quan khôi phục nguyên khí.

Nhưng có một sự việc Hàn Lập không ngờ tới đó là tổn hao nguyên khí nhiều hơn so với dự đoán ban đầu của hắn nên thời gian tĩnh dưỡng tự nhiên cũng dài thêm không ít.

Thời gian buồn tẻ chỉ có uống thuốc, đả tọa từ từ trôi qua.

Bất tri bất giác đã được nửa năm.

Hàn Lập vẫn ở trong lòng núi, chưa từng xuất quan.

Nhưng bên ngoài lúc này phong ba xuất hiện, biến hóa vô thường, đại chiến sinh tử giữa tu sĩ và pháp sĩ đang muốn bùng phát.

Điều càng khiến cho Hàn Lập kinh ngạc chính là cái tên Lạc Vân Tông Hàn trưởng lão giờ phút này đều là đại danh đỉnh đỉnh vô luận tại Tu tiên giới Thiên Nam hay là trong đại quân pháp sĩ.

Bất cứ một tu sĩ hoặc pháp sĩ cấp cao nào khi nghe đến danh tự của hắn đều liên tưởng đến một tu sĩ có thần thông và thực lực thuộc vào cấp Nguyên Anh trung kỳ, không ai dám có ý khinh thị.

Mà tất cả điều này chỉ mới phát sinh trong nửa năm gần đây mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.