Chương trước
Chương sau
Toái hồn chân nhân của Quỷ Linh Môn vẫn chưa tới, ngược lại vị lão giả tới lần này có chút xa lạ, Hàn Lập tự nhiên có chút ngoài ý muốn.

Bất quá huy động ba gã tu sĩ nguyên anh kỳ, đối với rất nhiều môn phái là chuyện khó khăn vô cùng. Thế nhưng đối với sự nguy hiểm trong Trụy Ma Cốc thì vài tên tu sĩ cao cấp như vậy có thể làm được gì? Lẽ nào Quỷ Linh Môn còn chuẩn bị cái gì ở phía sau sao?

Trong lòng Hàn Lập tự định kế hoạch, còn đám tu sĩ Quỷ Linh Môn kia tại cốc khẩu đang bận rộn cực kỳ, tựa hồ đang thiết kế một cái truyền tống trận thật lớn vậy.

Tu sĩ ở phụ cận tự nhiên không có ai đi quấy rối bọn họ, mà đều từ một nơi bí mật gần đó lạnh nhạt bàn mưu tính kế của riêng mình.

Đám pháp sĩ của Mộ Lan tụ tập lại cùng nhau, dẫn đầu là nho sinh họ Trọng cùng với nữ tử đang vui vẻ thấp giọng bàn mưu kế gì đó với nhau.

Hàn Lập nhìn chằm chằm pháp trận, ánh mắt trong suốt, thần sắc không sợ hãi.

Nhưng một lát sau, Hàn Lập đột nhiên thần sắc khẽ động, mang theo một tia kinh nghi hướng phía bầu trời nhìn lại.

Đúng lúc này, quang hoa chớp động phía xa xa, một đạo bạch hồng quang mang bỗng nhiên xuất hiện, xé gió phóng qua bầu trời mà đến, nơi đi qua vân khai vụ tán, khí thế cực kỳ kinh người.

Lúc này các tu sĩ khác cũng phát hiện dị thường, đều kinh ngạc nhìn lại.

Bạch hồng quang mang trong nháy mắt tới vùng trời của cốc khẩu, bạch quang chói mắt chợt thu liễm, hiện ra một gã thanh sam lão giả, mặt không có chút biểu tình nào.

"Ngụy Vô Nhai!"

"Tại sao hắn cũng tới."

"Lẽ nào cửu quốc minh đối với bảo vật của Trụy Ma Cốc ở vào tình thế bắt buộc?"

Vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt lão giả, tu sĩ bốn phía một trận hỗn loạn, đại bộ phận họ trong lòng đều là thất kinh. Nhưng điều khiến kẻ khác kinh ngạc chính là sau khi Ngụy Vô Nhai hiện thân,chỉ lạnh nhạt nhìn phía dưới, rồi không ngờ lại chậm rãi hạ xuống phía trước mọi người của Quỷ Linh Môn.

Tên trung niên nhân sắc mặt Âm Lệ kia thấy tình cảnh như vậy, vẻ lo lắng trên khuôn mặt chợt hiện ra nụ cười, hai tay ôm quyền nghênh đón.

"Ngụy huynh, ngươi rốt cục tới rồi, ta còn cho rằng đạo hữu có việc quan trọng gì mà phải đình chỉ. Nếu thật sự như vậy thì thời gian nhập cốc của chúng ta phải chậm lại một chút thôi.."

"Ngụy mỗ nếu đã đáp ứng lời Vương đạo hữu thì sẽ không dễ dàng thay đổi chủ ý. Nhưng nếu thật sự Vương đạo hữu nói không sai. Hơn nữa trong cốc mà không có thứ đó thì đừng trách lúc đó Ngụy mỗ trở mặt."

Ngụy Vô Nhai biểu tình lạnh lùng, đối với vẻ tươi cười của trung niên tu sĩ có vẻ không để ý.

Thật sự cũng khó trách, Cửu quốc minh cùng ma đạo vốn chưa có cái gì gọi là hòa thuận.

"Đạo hữu yên tâm. Tại hạ sao dám có bản lãnh mà lừa dối Ngụy huynh." Trung niên tu sĩ đối với vẻ không khách khí của Ngụy Vô Nhai thì không chút để ý, trong miệng vừa nói, một bên cung nghênh Ngụy Vô Nhai đi tới.

Chỉ với một màn này, nhưng lại khiến tu sĩ quan khán xung quanh phải trừng mắt, há hốc mồm.

Ngụy Vô Nhai thân là đại trưởng lão của cửu quốc minh không ngờ lại cùng Quỷ Linh Môn hợp tác cùng nhau. Bên trong nếu như nói không có gì quái dị thì cũng chẳng ai tin.

Hàn Lập thấy tình hình như vậy, đồng dạng nhướng mày. Nếu là tại trụy ma cốc cùng Quỷ Linh Môn nổi lên trùng đột, Ngụy Vô Nhai một khi đã tham gia thì chỉ sợ hắn cũng chỉ có thể chạy trối chết mà thôi. Đây chính là bước ngoặt vượt ra khỏi ý liệu của hắn.

Hàn Lập tập trung đánh giá tình hình phía dưới, sau đó không khỏi hướng nho sinh họ Trọng bên kia nhìn lại.

Nếu là không có nguyên anh hậu kỳ tu sĩ khác nhúng tay vào, thì lần nhập Trụy ma trong cốc này hai người chính là có tu vi cao nhất.

Chỉ thấy vị Mộ Lan thần sư này hai tay để sau lưng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Ngụy Vô Nhai, căn bản không thể nhận ra trong lòng hắn đang nghĩ gì. Nhưng nữ tử họ Nhạc ở một bên, trong mắt lại lộ ra một tia ngạc nhiên, đối với sự xuất hiện lúc này của Ngụy Vô Nhai hơi có chút ngoài ý muốn.

Tuy rằng bởi Ngụy Vô Nhai xuất hiện khiến rung động không ít người. Nhưng lập tức các tu sĩ lại lẳng lặng nhìn đám người Quỷ Linh Môn. Xem pháp trận từng chút được hoàn thành.

Mất nửa ngày công phu, một tòa pháp trận có diện tích hơn trăm trượng vuông dần dần hiện ra trước mặt.

Hàn Lập nhìn thử pháp trận, ngay từ đầu thờ ơ nhưng dần dần mắt lộ ra vẻ kinh nghi..

Pháp trận tựa hồ giống như cổ truyền tống trận, nhưng lại có sự khác biệt nho nhỏ, tựa hồ có chút bộ phận được giản đơn hóa, lại có bộ phận trở nên càng thêm phức tạp. Rõ ràng hình dạng bị cải biến không ít.

Hàn Lập híp hai mắt lại, nhìn chằm chằm pháp trận, lặng lẽ không nói một câu.

Tuy rằng về trận pháp hắn có tạo nghệ không thấp, nhưng nhìn đi nhìn lại hắn cũng không thể nhận ra tên của Pháp trận là gì, chỉ có thể nhướng mày rồi không thèm suy nghĩ nữa.

Tiếp theo một thời thần, pháp trận rốt cục được hoàn thành. Một ít tu sĩ Quỷ Linh Môn bắt đầu sắp đặt trung giai linh thạch với đủ các loại thuộc tính tại bốn phía pháp trận.

Nguyên bản vẫn đứng ở một bên nhìn bố trí pháp trận, thân hình Vương Thiên Cổ đột nhiên nhoáng lên, đi tới trung tâm của pháp trận, dùng bàn tay đưa vào trũ vật, tay vừa lộn đã thấy lấy ra một cái hộp ngọc.

Trung niên tu sĩ cùng lão giả một thân sát khí lại đối với việc này thần sắc không đổi, xem ra đã biết vương thiên cổ định làm gì.

Chỉ thấy hắn cẩn thận mở hộp ngọc ra, trong hộp lộ ra một khối linh thạch kim hoàng sắc.

Linh thạch trong suốt lóe ra một cỗ linh khí cường đại kinh người.

"Cao giai linh thạch!" Không biết là kẻ nào nhận ra tinh thạch trong hộp, nhất thời phát sinh một tiếng kêu sợ hãi.

Các tu sĩ khác khi nghe thấy thế cũng đều kinh hãi cực kỳ.

Hàn Lập nghe được như thế, sắc mặt đồng dạng cũng hơi đổi.

Cao giai linh thạch ẩn chứa linh lực tương đương với hơn trăm khối trung giai linh thạch, thế nhưng trên thực tế đừng nói dùng hơn trăm khối trung giai linh thạch đổi một khối cao giai linh thạch, mà cho dù dùng cả nghìn khối trung giai linh thạch cũng khó đổi được cao giai linh thạch, bởi vì tại tu tiên giới gần như không thể thấy được nó.

Sở dĩ gặp phải loại chuyện tình quỷ dị này, hoàn toàn là bởi vì mỏ cao giai linh thạch có linh khí vô cùng kinh người, cực dễ bị phát hiện, như vậy từ lâu đã bị khai thác hầu như không còn. Hiện nay cao giai linh thạch cực kỳ ít, chủ yếu thỉnh thoảng được phát hiện trong số các mỏ hạ, trung giai linh thạch khác, số lượng cực kỳ thưa thớt.

Nhưng hết lần này tới lần khác, không ít thượng cổ pháp trận được truyền lại đều phải dùng cao giai linh thạch để thôi động, mà cho dù pháp trận bình thường dùng cao giai linh thạch thôi động cũng sẽ tăng uy lực thêm ba phần. Đặc biệt trong khi đấu pháp nếu ai đó sở hữu một khối cao giai linh thạch, cho dù là nguyên anh tu sĩ cũng có thể bổ sung không ít linh lực. Vì thế cao giai linh thạch tự nhiên có giá trị cực cao, theo thời gian trôi qua càng ngày càng quý hiếm, hầu như tuyệt tích tại thiên nam tu tiên giới.

Về phần Đỉnh giai linh thạch nghe đồn, cũng chỉ xuất hiện tại thời kỳ viễn cổ, sau đó đã vô tung vô tích mà biên mất, hiện tại nó chỉ có thể tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Mắt thấy Vương thiên cổ đem viên cao giai linh thạch thận trọng đặt tại trung tâm pháp trận, Hàn Lập cũng không khỏi giật mình. Hắn đánh chết nhiều tu sĩ như vậy, nhưng tới bây giờ ngay cả một viên cao giai linh thạch cũng chưa gặp qua. như vậy đủ nói độ trân quý của cao giai linh thạch như thế nào.

Cho dù hắn lại tận lực tìm kiếm, hay đến một ít phường thị đổi lấy một, hai khối thì cũng là mò trăng đáy nước, căn bản không thể có thu hoạch.

Dù sao thiên nam hiện giờ nếu có cao giai linh thạch, khẳng định đều bị một số đại phái đều cất dấu, giữ lại để vạn nhất có khi nào đó phải dùng.

Hôm nay Quỷ Linh Môn không ngờ xuất ra một khối, xem ra bọn chúng đối với Trụy Ma Cốc thật sự coi trọng vô cùng.

Chỉ là nói về việc Quỷ Linh Môn lần này bán ra Trụy ma lệnh, thu được một số linh thạch, nhưng nếu so với bỏ ra lần này thì chẳng tính là gì.

Vương thiên cổ đen cao giai linh thạch sắp đặt thỏa đáng, liền đi tới bên người trung niên tu sĩ, thấp giọng nói hai câu.

Trung niên tu sĩ gật đầu, lúc này ra lệnh một tiếng, đám tu sĩ Quỷ Linh Môn rời khỏi pháp trận, sau đó bàn tay vừa lộn, người người trong tay đều xuất hiện một cây trận kỳ đạm hoàng sắc( Vàng nhạt). Những người này chẳng biết đã luyện tập bao nhiêu lần, tất cả lập tức bay lên không trung, tiếp đó tại bầu trời của pháp trận cấp tốc bày ra một tổ hợp cổ quái, trận kỳ trong tay tản ra linh quang nhàn nhạt, mỗi người đều vận sức chờ phát động.

Người này chẳng lẽ là tông chủ của Quỷ Linh Môn, bằng không vương thiên cổ có tu vi cùng hắn không sai biệt lắm, thế nào lại có vẻ cung kính như thế với hắn?

Hàn Lập nhìn trung niên tu sĩ Âm Lệ, trong lòng không khỏi nói thầm lên.

Đúng lúc này hắc khí quanh thân trung niên tu sĩ đột nhiên hiện ra, người chậm rãi bay lên Không trung, ánh mắt băng lãnh hướng mọi nơi đảo qua, mở miệng.

"Tại hạ Quỷ Linh Môn Vương Thiên Thắng, tông chủ của Quỷ Linh Môn. Bản tông chủ cũng không muốn nói lời vô ích, hiện tại con đường nhập cốc đã bố trí thỏa đáng, không gian khe nứt cũng giảm đi rất nhiều, đã đến lúc nhập cốc rồi."

"Pháp trận lần này là do rất nhiều đại sư về trận pháp của Quỷ Linh Môn chúng ta nghiên cứu chế tạo ra, một loại truyền tống pháp trận đặc thù. Nó dễ dàng đưa các vị trực tiếp vào bên trong cốc khẩu, tới chỗ ngoại cốc, tiện lợi cực kỳ. Chỉ là Pháp trận tương đối đặc thù, phải dùng kim chúc cao giai linh thạch thôi động, Quỷ Linh Môn chúng ta tổn tâm cơ cực lớn mới có thể đem viên linh thạch này tới tay. Nó chỉ có thể truyền tống được số người có hạn, thế nên chỉ có vị đạo hữu nào tự mình có trụy ma lệnh, chúng ta cũng không quan tâm tới thân phận, đều có thể thuận lợi đi vào truyền tống trận. Còn các vị bằng hữu khác thì bản môn không quản."

"Bất quá có chuyện quan trọng, đó là vị trí được truyền tống không phải là vị trí nhất định, bởi vậy nếu truyền tống đến vị trí khe nứt không gian cũng không chừng. Tuy rằng tỉ lệ rất nhỏ nhưng cũng có khả năng khiến một vài vị đạo hữu bị hãm trong không gian khe nứt, nếu chuyện này xảy ra cũng chỉ là do vị đạo hữu này không may, bản môn cũng không quản chuyện này. Dù sao loại truyền tống này nguyên bản chưa được nghiên cứu thành công, chỉ là vì thời gian cấp bách khiến chư vị đạo hữu có chút mạo hiểm khi đi vào. Nếu như có đạo hữu nào không muốn mạo hiểm thì không cần đến truyền tống trận của bản môn."

Nói xong những lời này, trung niên tu sĩ tại giữa không trung không khách khí vẫy tay, sau đó lập tức bồi thêm một câu.

"Các vị đạo hữu không có trụy ma lệnh thì đừng hi vọng đục nước béo cò, bản môn chủ sẽ đi vào truyền tống trận cuối cùng, ngay lập tức pháp trận cũng sẽ lập tức bị hủy diệt."

Những lời này không lớn nhưng truyền đến tai mỗi người một cách rõ ràng. Điều đó khiến cho tu sĩ bốn phía nghị luận một trận. Có một số tu sĩ thẳng thắn dùng truyền âm thuật thương thảo nhằm kiếm được vài trụy ma lệnh cuối cùng.

"Đi vào cần truyện tống trận nhưng đến lúc đi ra thì phải làm sao? Chẳng lẽ còn phải đợi quý môn ở bên trong bố trí thêm một cái pháp trận nữa sao? " Thanh âm của một người trẻ tuổi không nhịn được, từ trong rừng truyền ra, tràn ngập ý nghi hoặc.

Câu hỏi vừa ra khỏi miệng, không ít người đều âm thầm gật đầu, trong lòng họ đều có nghi vấn tương tự, nhưng Hàn Lập sau khi nghe xong câu hỏi lại là cười lạnh một tiếng, tựa hồ đối với việc đó chẳng thèm lưu ý.

"Lo lắng của vị đạo hữu này cũng đúng, chỉ là theo ta được biết bên trong Trụy ma cốc có không ít thượng cổ cấm chế nhưng đều đối phó với ngoại nhân, khiến cho việc nhập cốc vô cùng trắc trở, thế nhưng xuất cốc lại không khó chút nào, Thậm chí trong cốc còn có khá nhiều cổ truyền tống trận chưa bị hao tổn chút nào, chúng có khả năng trực tiếp đưa người xuất cốc, vì thế xuất cốc là việc phi thường đơn giản." Vương Thiên Thắng không hề cảm tình trả lời.

Quyển 6:Thông Thiên Linh Bảo
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.