Chương trước
Chương sau
Lỗ Vệ Anh ngừng niệm chú ngữ lấy tay hướng pháp kỳ chỉ một cái.

Pháp kỳ này rung lên, trên bề mặt lá cờ đột nhiên phát ra quang hoa chói mắt.

Một luồng cự phong giống cơn lốc trước đó từ phía trên mặt pháp kỳ xuất hiện hóa thành mười mấy đạo bạch phong long, hướng sương mù xa xa hung hung cuốn đi.

Kim sắc cự kiếm trong âm thanh ông minh bắn nhanh ra, sau khi bay tới bầu trời phía trên sương mù thì xoay quanh không ngừng.

Xem ra Nam Lũng Hầu chuẩn bị chờ cho sương mù tan hết, yêu vật một khi hiện thân ra thì lập tức chém xuống.

Hàn Lập thì lẳng lặng vung tay áo, một cái chuông nhỏ ngân quang lập lòe bay ra rồi lập tức hóa thành một đoàn ngân quang hướng phía xa xa bay đi.

Mười mấy đạo phong long đi trước một bước, sau khi một đầu tiến vào trong thì sương mù chợt quay cuồng một trận. Một mảng sương mù lớn bị cơn lốc kéo lên cao, cuồn cuộn nổi lên rồi bị xé rách nát bấy.

Biển sương mù màu xám bị cơn lốc làm suy yếu một chút.

Nhưng tình hình này duy trì được một chút thì âm thanh "Hí hí" quái dị trầm thấp chợt từ trong sương mù truyền ra.

Một cái đuôi rắn thật lớn đột nhiên từ trong biển sương mù bắn ra, đánh vào thân một phong long khiến cho cơn lốc tan thành mây khói.

Cái đuôi rắn không chút khách khí đập xuống, lại có thêm hai cái phong long nữa bị dễ dàng bị phá nát.

Lão giả họ Lỗ thấy vậy thì biến sắc.

Nhưng lão lập tức hai tay bắt một cái pháp quyết cổ quái. Miệng phun ra một câu "Bạo".

Hơn mười cơn lốc còn sót lại chợt lóe lên bạch quang rồi đồng thời bạo liệt.

Bạo liệt cuồng phong tàn phá bừa bãi trong biển sương mù, hướng bốn phương tám hướng quét tới và đem đại bộ phận sương mù phá thành từng mảnh nhỏ. Cả biển sương mù rốt cục tản ra. Thân hình yêu vật cũng mơ hồ hiển lộ ra.

Thân hình nó cực kỳ khổng lồ, trông giống như một toà núi nhỏ. Toàn thân màu đen.

Kim sắc cự kiếm đã bay vòng phía trên biển sương mù khá lâu nhân cơ hội này nhằm phía dưới lao xuống, vô thanh vô tức chém về phía cự mãng vừa lộ ra.

Hàn Lập thì thúc dục pháp quyết hướng tới cái chuông nhỏ khiến cho ngân quang đại phóng, trong giây lát chuông nhỏ to lên cỡ một trượng.

Tiếng chuông truyền ra, một cơn sóng thật lớn màu bạc tuôn ra, thẳng hướng đối diện cự mãng cuốn đi, cùng Kim sắc cự kiếm nọ tạo thành thế liên thủ.

Cự mãng tựa hồ có chút chậm chạp. Đối mặt với ngân sóng cùng kim kiếm nhưng thân thể vẫn nằm lù lù thành đống, không hề nhúc nhích.

Nam Lũng Hầu trong lòng mừng rỡ, vội vàng nhằm kim kiếm quán chú thêm vài phần linh lực. Cự kiếm lại lớn hơn mấy phần.

Nhưng không chờ kim quang chính thức chém tới, thân hình cự mãng không có chút dấu hiệu nào báo trước nhưng linh quang chợt lóe, một tầng ánh sáng mờ màu xanh biếc bỗng nhiên hiện lên phía ngoài.

Một tiếng nổ oanh oanh long phát ra, Kim thanh lưỡng sắc quang mang đan vào nhau, tóe lửa, đem Kim sắc cự kiếm hất văng ra.

Lần này ba gã tu sĩ cũng ngầm cả kinh,.

Theo sát phía sau mà đến, cơn sóng bạc cũng đánh tới tầng ánh sáng mờ nhưng đồng dạng không có tác dụng gì.

Mà cự mãng này sau hai lần bịn tấn công thì hình như lúc này mới thanh tỉnh lại một chút.

Nó đem cái đầu to che dưới thân hình chậm rãi nhô ra, sau khi lúc lắc vài cái mới hướng đám người Hàn Lập nhìn tới.

Lúc này sương mù đã hoàn toàn tan đi, bộ dáng của cự mãng hoàn toàn rơi vào trong mắt ba người.

Cự mãng này cả người đen thui như sắt, dài đến năm sáu mươi trượng, thân hình kỳ lạ cùng thô ráp. Trân thân nó bao phù bởi vô số lân phiến màu đen lớn nhỏ khác nhau và một đôi lục u xà mục phóng ra ánh âm lãnh hàn quang.

Hàn Lập trong lòng rùng mình đang muốn làm phép đem ngân chung gọi quay về thì cự mãng lại tựa hồ vừa di chuyển.

Một cái hư ảnh thật dài chợt lóe lên, cái ngân chung cách nó hơn ba mươi trượng đã biến mất không thấy bóng dáng.

Hàn Lập bị hù dọa giật mình, chưa kịp minh bạch chuyện gì đã xảy ra thì Kim sắc cự kiếm của Nam Lũng Hầu cũng đồng cảnh ngộ.

Hư ảnh sau khi hiện lên thì Kim sắc cự kiếm bỗng nhiên biến mất.

Nhưng lần này, Hàn Lập sớm có chuẩn bị nên thấy rõ ràng hết thảy.

Thân thể cự mãng trong phút chốc chợt kéo dài ra một cách kỳ dị rồi như tia chớp đem hai kiện bảo vật nuốt vào trong bụng. Bởi vì động tác quá nhanh nên đám người Hàn Lập ngay từ đầu không có cách nào phản ứng kịp.

Cự mãng này thân thể lớn như vậy nhưng động tác lại rất nhanh.

Hàn Lập sắc mặt ngưng trọng.

Nam Lũng Hầu một bên thấy phi kiếm bị nuốt thì lại trước sợ sau mừng.

Kiện kim sắc phi kiếm này chính là bổn mạng pháp bảo do hắn tiêu tốn hơn trăm năm mới bồi luyện ra được. Cự mãng này nguyên bản lân da cứng rắn vô cùng, từ phía bên ngoài không có cách nào đả thương được nó. Nhưng hôm nay nó lại chủ động nuốt vào trong bụng, cự mãng này chẳng phải là tự đi tìm tử lộ sao!

Nghĩ tới đây, Nam Lũng Hầu cũng không nói lời nào, vội vàng dùng thần thức thúc dục khẩu kim sắc phi kiếm này, chuẩn bị điều khiển nó đại triển thần uy trong bụng cự mãng, trực tiếp từ trong bụng yêu vật này phá ra, kết quả tánh mạng cự mãng.

Nhưng sau một khắc, Nam Lũng Hầu thần sắc chợt ngưng trệ.

Bổn mạng pháp bảo mặc dù còn có thể liên lạc được nhưng giờ phút này bị cái gì trong bụng cự mãng cầm trụ nên căn bản không có cách nào nhúc nhích. Lần này hắn không khỏi khẩn trương.

Vạn nhất bổn mạng pháp bảo mà bị hao tổn, do tâm thần tương liên thì hắn khẳng định cũng sẽ bị thương nặng.

"Hai vị đạo hữu, phi kiếm của ta bị chế trụ. Cự mãng này quả thật không phải là yêu thú bình thường, cẩn thận một chút"

Nói xong Nam Lũng Hầu thần sắc âm trầm hít sâu một hơi, khoát tay khiến một chiếc nhẫn màu xanh biếc từ trên ngón tay bay ra phiêu phù ở trước người.

Mặt ngoài chiếc nhẫn chợt ám chợt minh một lúc, mơ hồ có các ký hiệu màu sắc khác nhau chớp động không thôi. Xem ra không phải là nhất kiện bảo vật bình thường.

Lỗ Vệ Anh bên kia thấy hai người Hàn Lập bị mất bảo vật thì trong lòng cả kinh, cũng vội vàng đem pháp kỳ nọ thu hồi lại.

Sau đó giương tay lên, mấy cái trương phù khinh khinh phiêu phiêu bắn ra rồi lập tức ánh bạch quang bạo xạ xuất hiện hơn mười khối hỏa cầu quỷ dị sáng trắng chói mắt, từ hư không xuất hiện trước người lão giả. Hàn Lập kinh ngạc nhìn bạch sắc hỏa cầu này liếc mắt một cái, mơ hồ cảm giác được hình như đã nghe nói qua về loại hỏa cầu này ở đâu. Nhưng biết bây giờ không phải lúc suy nghĩ việc này nên hắn quay đầu vỗ vào Túi Trữ Vật bên hông khiến bốn đạo bạch quang từ trong túi bắn ra, rơi trên mặt đất.

Ba đầu bạch lang, hai con hồng ngưu cộng thêm một con thanh mãng. Sáu đầu thượng cổ Khôi Lỗi thú này do hắn trao đổi được từ Thiên Tinh Chân Nhân tại giao hoán hội.

Mấy cái Khôi Lỗi này sau khi tới tay, Hàn Lập chưa chính thức dùng qua, hôm nay đối mặt với cự mãng cổ thú là vừa lúc kiểm tra uy lực của nó.

Nam Lũng Hầu cùng lão giả nhìn thấy Khôi Lỗi thú của Hàn Lập thì hơi chút ngoài ý muốn nhưng lập tức thần sắc khôi phục như thường.

Ba người đều là người giàu kinh nghiệm tranh đấu nên sau khi sắc mặt trịnh trọng nhìn nhau một cái thì đều tự thúc dục thần thông liên thủ công kích.

Nhưng đầu cự mãng này đang nhìn chằm chằm ba người, trong mắt đã bắt đầu lộ ra hung quang, đầu giương lên rồi hướng về phía ba người phun ra một hơi.

Nhất thời một trận tinh khí làm cho người ta buồn nôn hướng ba người Hàn Lập đập thẳng vào mặt.

Đám người Hàn Lập vị hù dọa giật mình vội vàng khiến cho hộ thể linh quang trên người chợt cuồng hiện đồng thời cũng nín thở. Nhưng sau một khắc lại phát hiện tinh khí này mặc dù hơi khó ngửi một chút nhưng cũng không phải là có hại gì.

Ba người không khỏi ngạc nhiên chần chờ một chút.

Nhưng sau một chút trì hoãn này, cái mồm đỏ lòm đầy máu chợt cuồng trướng. Cái bụng rắn đang lép kẹp đột nhiên hít một hơi.

Trong phút chốc, toàn bộ đá vụn bùn đất trước người cự mãng đều bị cuốn dựng lên, một cỗ hấp lực từ miệng cự mãng tuôn ra khiến ba người không kịp đề phòng, cảm giác như bị người phía sau lưng dùng cự lực đẩy một cái, hai chân buông lỏng, thân thể ba người trong nháy mắt không có cách nào nhúc nhích được. Không khí xung quanh cũng bị cự mãng ngạnh sanh hút vào trong miệng.

Bốn con Khôi Lỗi của Hàn Lập càng không thể chống cự được chút nào, trực tiếp bị hút tới. Trong nháy mắt đã bị lôi đến ngay bên cạnh mãng xà.

Hàn Lập mặt lộ ra một tia hoảng sợ, nhưng trong lòng vẫn bình tĩnh. Bên ngoài cơ thể thanh quang chợt lóe, thân hình lập tức trở nên nặng dần từ từ hạ xuống. Đồng thời thần niệm chớp động sáu con Khôi Lỗi thú bên mép cự mãng đột nhiên triển khai công kích.

Hai đầu hồng ngưu và bốn ngưu sừng, hồng quang chợt lóe rồi đột nhiên bắn nhanh ra, hóa thành bốn đạo xích mang bắn về hướng miệng cự mãng.

Cự mãng nọ đang muốn nuốt bọn Hàn Lập vào trong bụng, kết quả lại bị xích mang không chút sai sót bắn thẳng vào họng.

Sau khi hồng quang chợt lóe thì có thanh âm "Phanh phanh" truyền ra.

Cự mãng đau đớn hừ nhẹ một tiếng, cái miệng thật lớn lùi về một chút. Mặc dù không nhìn thấy vết thương như thế nào nhưng cái miệng đang cuồng hấp bỗng nhiên chậm lại một chút.

Chỉ chờ chút buông lỏng này, tam đầu bạch lang đã khôi phục được quyền khống chế thân thể. Trên người bạch quang đại phóng, trong nháy mắt khôi phục được quyền khống chế thân thể, bốn cái móng vuốt sói xuất ra trảo mang dài hơn một tấc. Trong miệng sói lại bắn ra mấy đạo phong nhận sắc bén rồi thân ảnh thoáng một cái đã hóa thành ba đạo bạch hồng, lao thẳng tới cự mãng.

Một trận âm thanh "xoàn xoạt" nổi lên phảng phất như âm thanh kim loại cọ xát từ đầu cự mãng truyền ra. Nhưng không biết bởi vì duyên cớ gì mà thanh sắc quang hà ban đầu lúc này lại không xuất hiện. Nhưng vô luận là trảo mang hay là răng nanh sắc bén khi đánh lên lân phiến của đầu cự mãng thì chỉ có thể lưu lại một dấu bạch ấn mờ mờ, căn bản là không có cách nào thương tổn được cự mãng.

Nhưng thân hình hai con bạch lang trong đó lập tức biến hóa, phân ra bắn về phía hai bên trực tiếp đánh về phía hai con mắt của cự mãng. Con ngươi của cự mãng không có xà lân bảo vệ.

Anh luồng ánh sáng màu tím chợt hiện, "phốc phốc" hai tiếng nặng nề phát ra.

Hai con bạch lang mới vừa bay được một nửa đường đã bị cự mãng như tia chớp phun ra xà tâm, nhất thời trúng đòn nghiêm trọng bắn ra.

Cự xà khẽ nghiêng đầu đem một con bạch lang Khôi Lỗi hất bay đi rồi há cái miệng to lại muốn giáng cho một con Khôi Lỗi khác một đòn thì….

Thanh mãng Khôi Lỗi nọ lại một chút đem thân hình bành trướng tới vài chục trượng rồi hung hăng quăng mình lên. Mà hai đầu hồng ngưu cũng lại lần nữa sử dụng ngưu sừng bắn nhanh ra."

Cự mãng cổ thú bị Khôi Lỗi này công kích thì hoàn toàn nổi giận. Trong miệng nó phát ra một tiếng gầm nhẹ, xà thủ sau một trận cấp bách thi từ lỗ mũi phun ra một cỗ hắc khí trong nháy mắt đem cả đầu bao vào trong đó.

Hai con bạch lạng còn sót lại nhân cơ hội này quay về.

Nhưng trong hắc khí hai đạo hắc ảnh chợt lóe lên, một lúc đem hai con bạch lang này đồng thời cắn nuốt. Đúng là hai con xà thủ giống hệt nhau.

Việc này nói ra thì dài nhưng kỳ thật chỉ là chuyện trong phút chốc.

Mà lúc này hắc khí nhanh chóng biến mất, lộ ra lư sơn chân diện mục của cự mãng.

Mà đám người Hàn Lập đối diện vừa mới khôi phục tự do lập tức truyền đến tiếng kinh hô.

"Đây là."

"Tam thủ ô xà!"

"Như thế nào có thể!"

Trong giọng nói ba người tràn ngập vẻ khó có thể tin.

Đối diện là một con quái mãng ba đầu đang nổi giận nhìn bọn hắn chằm chằm. Cái đầu ở giữa ngửa lên không ngừng phun ra xà tâm. Mà hai cái đầu hai bên thì đồng thời dùng sức muốn cắn nát hai con Khôi Lỗi thú trong miệng.

Nhưng vào lúc này, một người đối diện lạnh lùng hô "Bạo".

"Ầm ầm" hai tiếng nổ vang lên. Hai con Khôi Lỗi thú trong miệng bạo liệt ra, trước sau hóa thành hai luồng bạch mang chói mắt.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.