Chính sư muội của mình đã nói như thế, trong mắt lão già họ Phú thoáng hiện lên một tia do dự nhưng sau đó cũng gật đầu đồng ý.
"Nếu minh hà chi trang đối với đạo hữu đã không có tác dụng, lão phu cũng không miễn cưỡng nữa. Nhưng tại hạ muốn lưu lại trên người đạo hữu một tiêu ký. Chỉ cần đạo hữu không ly khai Nam Cương, nửa năm sau tiêu ký cũng sẽ tự động biến mất. Hàn đạo hữu không ngại để lão phu tiến hành như vậy chứ!"
"Có thể, hành tung tại hạ thực sự không cần bí ẩn. Đạo hữu cứ việc làm phép." Hàn Lập cười một tiếng, không chút nghĩ ngợi đáp ứng.
Lão già vừa nghe nói thế, cũng không khách khí, một tay kết một đạo pháp quyết, trong miệng lẩm nhẩm chú ngữ, một đạo lam quang bắn ra.
Hàn Lập ngưng thần quan sát, thấy pháp quyết này đích xác chỉ là loại ấn ký bình thường, mới nhấc cánh tay lên, để cho lam quang tiến vào cơ thể rồi nhanh chóng biến mất không thấy bóng dáng.
Lão già họ Phú lộ ra vẻ hài lòng, đem minh hà chi trang thu lại, lại hướng mọi người dặn dò:
" Mọi sự tình lão phu đều đã nói xong rồi, nếu Bạch đạo hữu còn cần ba ngày thời gian suy nghĩ, ta cùng sư muội sẽ đợi Bạch đạo hữu thêm ba ngày nữa trong núi này. Nguyên huynh cùng Hàn đạo hữu có thể rời đi trước chuẩn bị. Cửa vào Âm dương quật tại Vạn độc cốc, bên trong trải rộng độc hoa độc thảo, mặc dù đối với bọn ta uy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2322475/chuong-974.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.