"Đã có ma khí, tại hạ sẽ cố hết sức." Cổ ma gật đầu
"Tốt lắm, có câu này của đạo hữu là được rồi. Tất cả mọi người mau theo ta tiến vào đáy hồ. Ở đây tuy hẻo lánh nhưng nếu bị các tu sĩ tình cờ đi ngang qua phát hiện thì cũng không tốt." Tu sĩ mặt chữ điền vừa nói xong, linh quang đã lóe lên nhắm thẳng xuống mặt hồ.
Những người còn lại thấy thế cũng vội theo sau.
Trong chớp mặt một trận nhộn nhạo hiện ra trên mắt nước, các tu sĩ lần lượt biến mất dưới mặt hồ, chỉ còn lại vài cơn gió nhẹ thổi qua, yên tĩnh vô thanh.
Ở xa nơi tiều hồ hơn ngàn dặm, đám người Hàn Lập lại gặp phải một phiền toái nhỏ.
Hàn Lập thần niệm vừa động, một đoàn kim mang bắn ra, trong nháy mắt đem độc giác âm quỷ trước mặt đập nát.
Cơ hồ cùng lúc đó, kim quang trên đầu và dưới chân hắn cũng lóe lên, đem hai con quỷ còn lại chém thành hai nửa, thân thể chúng liền lập tức hóa thành hắc vụ bay đi tán loạn.
Hàn Lập lúc này mới xoay chuyển ánh mắt nhìn mọi người. Mấy người lão giả họ Phú cũng đang dùng pháp bảo tiêu diệt quỷ vật.
Mấy tên âm quỷ này hình dạng không lớn nhưng lại giơ nanh múa vuốt, hung hãn không sợ chết.
Hàn Lập không vui mừng mà ngược lại còn nhíu mày.
"Phú huynh, chúng ta đã đi được vài ngày vẫn không thấy tung tích của Âm Chi Mã. Những quỷ vật này tuy là do âm khí ngưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2322467/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.