Chương trước
Chương sau
"Có chút ăn không tiêu, ngươi thật sự cho là thế?"

Ngụy Vô Nhai hai mắt chợt híp lại, nói.

"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cùng Hợp Hoan liên thủ thật sự không địch lại tiểu tử họ Hàn kia?" Chí Dương thượng nhân cả kinh hỏi.

"Ngươi cũng quá coi trọng lão phu rồi, bọn ta hai người liên thủ, cũng chỉ chống đỡ đối phương được trong chốc lát liền tổn thương nguyên khí."

Ngụy Vô Nhai đờ đẫn nói.

"Không có khả năng! Hàn tiểu tử mặc dù thần thông quảng đại, nhưng cũng chỉ mới tiên giai hậu kỳ, so với ba người chúng ta còn trễ hơn nhiều. Tại sao hai người các ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn được?"

Chí Dương thượng nhân thần sắc khẽ biến, lắc đầu liên tục vẻ mặt như không thể tin được.

"Ta dù sao cũng là một gã nhất danh tu sĩ. Cũng không phải là không có chút mặt mũi, chẳng lẽ lời ta nói là gạt đạo hữu sao? Huống hồ đạo hữu đừng chê cười, hiện tại thần thông người kia thực sự thâm sâu không lường được, tuy nhìn qua thì có vẻ hai người chúng ta chỉ thua hắn đôi chút, nhưng chính là đối phương căn bản không dùng toàn lực. Hơn nữa ta còn có cảm giác, hắn thực sự có thực lực tiêu diệt đám Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ chúng ta."

Trong mắt Ngụy Vô Nhai hiện lên vẻ kinh hãi nói.

Chí Dương thượng nhân nghe được như thế, người ngây dại cả ra.

"Tất nhiên nếu Chí Dương huynh không tin lời này của mỗ, chi bằng chính mình đến Lạc Vân Tông thử một lần. Hắc hắc đạo hữu nhanh như vậy chạy đến chỗ của ta, chỉ sợ cũng mang trong lòng ý định này."

Ngụy Vô Nhai đột nhiên cười lạnh nói.

Chí Dượng thượng nhân biến sắc, nhưng cũng không mở miệng phản bác, xem ra thực sự bị Ngụy Vô Nhai đoán trúng rồi.

"Nếu ta là đạo hữu, tự nhiên sẽ không tự rước lấy nhục nhã. Nếu là Ngụy mỗ thì cũng chả sao cả, đại hạn của ta cũng sẽ nhanh đến thôi, cho dù thần thông Hàn tiểu tử kia có thể sánh ngang Hóa Thần kỳ, ta cũng không còn tâm tư để mà để ý nhiều hơn nữa. Nhưng đạo hữu cùng Hợp Hoan lão ma phía trước còn không ít năm tháng, chỉ sợ không thể trêu chọc vào người này được."

Ngụy Vô Nhai nhàn nhạt nói thêm.

"Cái gì? Ngụy huynh thọ nguyên tới rồi?" Chí Dương thượng nhân ngẩn ra, lập tức kinh hãi hỏi.

"Không sai, ta tiến giai hậu kỳ so với các ngươi còn sớm hơn hai trăm năm, tự nhiên sẽ đi trước các ngươi một bước, phỏng chừng cũng chỉ còn mấy năm nữa thôi. Còn ngươi cùng Hợp Hoan cũng còn có chút thời gian, cũng không hoàn toàn hết hy vọng tiến giai vào Hóa Thần, nói không chừng còn có một đượng sinh cơ."

Ngụy Vô Nhai thần sắc cơ độc khẽ nói.

"Ngụy huynh, ngươi…"

Chí Dương thượng nhân muốn mở miệng nói cái gì đó, nhưng nhất thời không nói nên lời, thần sắc phức tạp vô cùng.

"Chỉ cần đại đạo không thành, bằng vào ta đã ở nhân giới này phong vân hơn nửa đời, kết quả vẫn chỉ là công dã tràng mà thôi. Chí Dương huynh, ta và ngươi tương giao nhiều năm như vậy, nếu chịu nghe lời ta khuyên bảo, cũng sẽ không liên lụy Thiên Nam cùng Tông môn, một lòng khổ tu vẫn là tốt nhất. Đừng giống như ta, rơi vào cái kết cục phải ngồi chờ chết này, huống hồ lấy thần thông Hàn tiểu tử hiện giờ, sau khi ta ra đi, ngươi cùng Hợp Hoan Lão Ma liên thủ cũng không phải đối thủ. Không bằng đem cái hư danh Thiên Nam đệ nhất này vứt bỏ đi, cũng coi như bán cho đối phương một cái nhân tình. Dù sao thần phục một tông môn, cũng chỉ là chuyện tình bình thường, ta tin tưởng Hàn tiểu tử cũng sẽ không gây áp lực gì quá mức với hai ngươi. Ngươi cũng có thể thừa dịp này chuyên tâm tu luyện."

Ngụy Vô Nhai chậm rãi nói.

"Đa ta lời khuyên của Ngụy huynh, lời này ta sẽ cẩn thận cân nhắc."

Chí Dương nghe được Ngụy Vô Nhai thành tâm khuyên bảo, cũng có chút cảm động.

"Được rồi, ta đã nói đến nước này, đạo hữu có nghe hay không là dựa vào đạo hữu. Sau lần gặp mặt này, chỉ sợ cũng là lần cuối cùng của ta và ngươi."

Ngụy Vô Nhai nhàn nhạt nói, cũng không chờ đối phương nói cái gì liền ôm quyền cáo từ, hóa thành một đạo độn quang hướng Thất Linh Đảo phóng đi.

Chí Dương thượng nhân vẫn đứng yên không nhúc nhích, nét mặt hiện lên vẻ trầm ngâm.

Không biết bao lâu sau, đạo sĩ khẽ thở dài một tiếng, cũng hóa thành một đạo bạch hồng hướng phía xa bay đi. Nhưng xem phương hướng, vẫn là Khê Quốc phương vị.

Vị Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ này, cuối cũng vẫn là quyết định gặp Hàn Lập một lần.

Nếu như vị đại tu sĩ mới xuất hiện này, thực lực đúng như lời đồn, thì hắn sẽ nghe lời của Ngụy Vô Nhai, lập tức trở về tông môn bế quan, tiến hành trùng kích vào Hóa Thần cảnh giới.

Chừng một tháng sau, có tin liên quan đến việc Chí Dương thượng nhân bái phỏng Lạc Vân Tông, nhưng chỉ nửa ngày sau đã cáo từ nhanh chóng trở về tông môn, rồi đột nhiên tuyên bố lập tức bế quan sinh tử.

Tin tức này lại làm cho các tông môn một phen suy đoán. Nhưng thật ra không cần suy đoán mọi người cũng biết, vị Chí Dương thượng nhân này thể chiếm được chút tiện nghi nào trước vị trưởng lão Hàn Lập kia. Nếu không phải như thế, thì sao ngay khi lập tức hồi môn liền làm ra hành động như thế?

Kể từ đó, Hàn Lập uy danh Thiên Nam đệ nhất tu sĩ được hình thành. Thế lực Lạc Vân Tông lại điên cuồng bành trướng thêm mấy lần. Ngắn ngủn mấy tháng thời gian, đã chiếm cứ hơn phân nửa Khê Quốc, tu tiên tông môn còn lại, một phần chủ động quy thuân, phần còn lại tự động rời khỏi Khê Quốc, đến một quốc gia khác trùng kiến tông môn.

Về phần Cổ Kiếm Môn cùng Bách Xảo Viện, tuy rằng nhờ vào Vân Mộng Sơn Mạch, may mắn bảo lưu lại, cũng mở rộng được một chút thế lực, nhưng cũng bị Lạc Vân Tông này quật khởi kiềm hãm, cơ hồ trở thành tông phái phụ thuộc, có thể nói thống khổ cùng sung sướng cùng tồn tại…

(Nghe đoạn này sao thấy xxx thế nhỉ. Chết, mềnh bậy wa – Vịt)

Lạc Vân Tông, bên trong Tử Mẫu Phong động phủ, Hàn Lập hai mắt nhắm nghiền ngồi xếp bằng giữa gian mật thất, hắn hạ một cái pháp trận thật lớn, lơ lửng giữa pháp trận là một đôi cánh màu trắng như tuyết, bề mặt là một tầng ngân sắc hồ quang thiểm động, nhưng đồng thời lại bị một đoàn thanh – bạch sắc hỏa diễm bao lấy, một một chuyển động đều nổi lên tầng tầng ký hiệu chi chít không thể nhìn rõ là có bao nhiêu tầng.

Hàn Lệ hai tay bấm tay niệm chú, thúc dục pháp trận trên mặt đất xuất ra thanh bạch sắc hỏa diểm quỷ dị, không ngừng thiêu đốt đôi cánh.

Không biết qua bao lâu, Hàn Lập thu lại pháp quyết, giương đôi mắt lên, nhìn vào đôi cánh từ từ chuyển động trong đoàn hỏa diễm, một tay hướng đôi cánh điểm một cái.

Nhất thời đôi cánh rung lên "Vụt" một tiếng, hào quang đại phóng, mà ngân sắc hồ quang cũng ầm ầm nổi lên, thanh thế cực kỳ kinh người.

Nhưng Hàn Lập lại nhướng mày giống như có chút không vừa lòng.

Hắn trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên miệng hé ra, xuất ra một cái thanh sắc tiểu đỉnh. Tiểu đỉnh sau một hồi quay tròn, liền vững vàng dừng ở trước người Hàn Lập.

"Sao vậy, đã sảy ra chuyện gì? Ta đúng là đã đem phương pháp luyện chế giảng giải cho ngươi không chỉ một lần mà."

Bên trong đỉnh truyền đến một tiếng thở dài, âm thanh có phần non nớt nhưng khẩu khí như người lớn, làm cho người ta cảm thấy thật sự buồn cười.

Nhưng Hàn Lập không chút nào có ý cười, ngược lại lạnh lùng nói:

"Ta cũng dựa theo phương pháp luyện chế của ngươi, tuy rằng có thể sáp nhập Côn Bằng Chi Vũ vào trong Phong Lôi sí cũng kích phát được phong thuộc tính linh lực, nhưng nhiều lắm cũng chỉ gần bằng với uy lực của Tam Diễn Phiến mà thôi. Làm gì có được uy lực cực lớn như ngươi nói, hay là ngươi cố ý nói như thế nhằm lừa gạt ta?"

Vẻ mặt hắn cực kỳ âm trầm.

"Không có khả năng, Côn Bằng Chi Vũ là loại bảo vật gì, như thế nào lại chỉ có một chút uy lực như thê? Ngươi để chính mắt ta nhìn Phong Lôi Sí ngươi luyện chế rồi nói sau."

Linh quang chợt lóe lên trên nắp đỉnh, một bóng người nhàn nhạt hiện lên đi ra, đây đúng là Thiên Lan thánh thú ngưng tụ thành ảo ảnh.

Hàn Lập cũng không nói lời nào, đưa tay hướng đôi cánh giữa pháp trận vẫy tay một cái.

"Sưu" một tiếng, Phong Lôi Sí liền hóa thành một đạo ánh sáng xanh trắng bắn nhanh đến, sau đó liền lơ lửng bất động trên đỉnh đầu đồng tử.

Đồng tử nhìn chằm chằm vào đôi cánh đến chớp mắt cũng không chớp lấy một cái, thần sắc biến hóa không chừng, sau thời gian khoảng chừng một bữa cơm, hắn mới đóng hai mắt lại trầm ngâm.

"Ta biết sao lại như thế này rồi, cái này cùng với Côn Bằng Chi Vũ luyện hóa so với ta đoán trước cũng hiếm thấy, tuy rằng có thể sát nhập vào, và ẩn chứa thiên địa pháp tắc phong thuộc tính, nhưng chưa được kích phát ra ngoài, cho nên bảo vật này hiện tại cũng chỉ có uy lực của phỏng chế linh bảo, không chân chính có được uy lực của Thông Thiên Linh Bảo."

Đồng tử giương đôi mắt lên nhàn nhạt nói.

"Phải làm như thế nào mới kích phát được uy lực của Côn Bằng Chi Vũ?"

Hàn Lập không khách khí hỏi.

"Hiện tại muốn kích phát, hoặc là ngươi tu sửa phong thuộc tính công pháp, lấy tu vi hiện tại của ngươi có thể miễn cưỡng làm được. Còn cách nữa là, ngươi phải tìm được một khối cực phẩm linh thạch phong thuộc tính, cũng có thể làm được." Đông tử lại nói.

"Tu sửa phong thuộc tính công pháp, tìm cực phẩm linh thạch phong thuộc tính, hai cách này, cách nào ta cũng không thể làm được."

Hàn Lập nghe được lời ấy, không chút cân nhắc nói.

"Vậy cái này đúng là phiền toái, tuy rằng còn có những phương pháp khác, nhưng ở Nhân Giới không thể thực hiện được, có nói cũng vô ích."

Đồng tử hai tay vươn ra, bất đắc dĩ nói.

"Hừ nói như vậy, không phải là ta luyện chế phương pháp sai lầm, mà la suy đoán của ngươi sai lầm."

Hàn Lập cũng không có tức giận nói.

"Điều này, chỉ sợ là như thế."

Trên mặt đồng tử rốt cục hiện ra một tia xấu hổ.

"Quên đi, Phong Lôi Sí này cũng có thể phát ra Phong Lôi chi lực, cũng làm ta vừa lòng rồi, nếu như muốn có được uy lực lớn như ngươi nói, đối với ta hiện tại cũng không có thể nắm trong tay."

Hàn Lập ánh mắt chớp động vài cái, thần sắc cũng hòa hoãn vài phần không có ý định truy cứu chuyện này nữa.

Đồng tử nghe vậy nhất thời ngẩn ra, sắc mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Bởi vì hắn rất rõ ràng, người trước mắt này tuy rằng trong mắt tu vi không đáng nhắc tới, nhưng cũng là một tên không chịu thiệt thòi.

"Ngươi có điều kiện gì, cứ nói ra, dù sao cũng là sai lầm của ta, ta không phải là không có thể xem xét đáp ứng ngươi." Đồng tử giương mắt nhìn Hàn Lập một lát sau, chủ động nói.

"Nếu tiền bối chính mình nói ra, vậy Hàn mỗ cung kính không bằng tuân mệnh." Hàn Lập liền mỉm cười nói, thuận theo lời nói của đồng tử nói luôn.

Mà đồng tử do Thiên Lan thánh thú biến thành tự nhiên một trận xem thường.

Hàn Lập vỗ túi đựng đồ, nhất thời từ miệng túi phun ra một đạo ánh sáng, sau khi ánh sáng mờ dần rồi chợt tắt, hiện ra mấy thứ cổ quái.

Một đoàn vật phẩm hình dạng trong suốt nhỏ bằng nắm tay, hai lớn một nhỏ, hai khối tinh thạch đen nhánh lóe sáng, một viên châu hai màu đen trắng và một con mắt to bằng ngón cái.

"Những tài liệu này là trong lúc vô ý có được, nhưng đáng tiếc tại hạ kiến thức nông cạn, không nhận thức được cũng không biết làm sao sử dụng, đạo hữu từ thượng giới mà đến, khẳng định kiến thức rộng rãi, hy vọng có thể chỉ điểm Hàn mỗ một phần."

Ngón tay Hàn Lập chỉ vào những thứ này, bất động thanh sắc hỏi.

"A, những tài liệu này là ngươi từ nơi nào có được, những thứ khác chưa nói, nhưng có hai thứ này dù ở Linh Giới cũng khó gặp."

Đồng tử ánh mắt hướng những tài liệu này nhìn qua, trong miệng khẽ than một tiếng. Lập tức hướng hư không đánh ra một trảo, nhất thời có hai món đồ hướng hắn bay đến.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.