"Có chút ăn không tiêu, ngươi thật sự cho là thế?"
Ngụy Vô Nhai hai mắt chợt híp lại, nói.
"Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cùng Hợp Hoan liên thủ thật sự không địch lại tiểu tử họ Hàn kia?" Chí Dương thượng nhân cả kinh hỏi.
"Ngươi cũng quá coi trọng lão phu rồi, bọn ta hai người liên thủ, cũng chỉ chống đỡ đối phương được trong chốc lát liền tổn thương nguyên khí."
Ngụy Vô Nhai đờ đẫn nói.
"Không có khả năng! Hàn tiểu tử mặc dù thần thông quảng đại, nhưng cũng chỉ mới tiên giai hậu kỳ, so với ba người chúng ta còn trễ hơn nhiều. Tại sao hai người các ngươi liên thủ cũng không phải là đối thủ của hắn được?"
Chí Dương thượng nhân thần sắc khẽ biến, lắc đầu liên tục vẻ mặt như không thể tin được.
"Ta dù sao cũng là một gã nhất danh tu sĩ. Cũng không phải là không có chút mặt mũi, chẳng lẽ lời ta nói là gạt đạo hữu sao? Huống hồ đạo hữu đừng chê cười, hiện tại thần thông người kia thực sự thâm sâu không lường được, tuy nhìn qua thì có vẻ hai người chúng ta chỉ thua hắn đôi chút, nhưng chính là đối phương căn bản không dùng toàn lực. Hơn nữa ta còn có cảm giác, hắn thực sự có thực lực tiêu diệt đám Nguyên Anh hậu kỳ tu sĩ chúng ta."
Trong mắt Ngụy Vô Nhai hiện lên vẻ kinh hãi nói.
Chí Dương thượng nhân nghe được như thế, người ngây dại cả ra.
"Tất nhiên nếu Chí Dương huynh không tin lời này của mỗ, chi bằng chính mình đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2322075/chuong-1175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.