Hai kiện giáo ngắn này năm xưa khi hắn giết một gã tu sĩ nguyên anh kì đã thu được, nó cũng có vài phần thần thông bất phàm. Thế mà hôm nay còn chưa kịp phát ra được chút bản lãnh nào thì đã bị chiếc tiểu đỉnh kia hút mất, đã thế lại còn trông rất dễ dàng, tựa như chả phí tý hơi sức nào cả.
Phong Hi trong lòng có chút sợ hãi.
"Phong đạo hữu hãy cẩn thận. Tiểu đỉnh này có thể chính là linh bảo được mọi người đồn đại, Hư Thiên Đỉnh. Ngươi với ta cùng liên thủ là tốt nhất."
Một kích không thành công, Kim Giao Vương cũng không tùy tiện xuất thủ tiếp, mà là đưa tay một chiêu đem trường thương màu vàng thu trở về, đồng thời miệng nhắc nhở.
"Hư Thiên Đỉnh! Được, cứ y như lời đạo hữu nói đi. Nếu có thể diệt sát người này, thì chiếc đỉnh phong mổ cũng không cần. Chỉ cần để lại Phong Lôi Sí do tại hạ luyện chế là được."
Phong Hi trong lòng điểm qua một chút chuyện xưa, có vài phần buồn bực cùng xấu hổ, nhưng miệng thì hung tợn nói
"Được, cứ quyết định như vậy đi."
Kim Giao Vương nỗi lên một tràng cuồng tiếu, trên người kim giáp quang mang đại thịnh, kim quang chói mắt phảng phất hiện lên, tựa như là ánh nắng chói chang khiến người ta không thể nhìn thẳng.
Hiển nhiên yêu vật này đã đem pháp lực trong cơ thể vận lên đến cực hạn
Cùng lúc đó, một màn khó có thể tin nối hiện ra.
Chỉ thấy Kim Giao Vương huýt sáo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321926/chuong-1251.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.