"Liên thủ? Ta đáp ứng với hắn khi nào vậy?" Ngân y nữ tử liếc mắt nhìn Hàn Lập một cái, tự ngồi xuống một cái ghế, nhàn nhạt nói.
"Phượng đạo hữu đừng đùa nữa. Không gian tiết điểm nguy hiểm như thế, đơn thân độc mã tiến vào, một phần sống cũng không có. Trong mấy năm nay, đạo hữu cũng đã thấy thời gian sụp đổ không gian tiết điểm chắc cũng không còn bao lâu."
Nam Cung Uyển không thèm để ý vẻ lãnh đạm của Băng Phượng, ngược lại vừa cười vừa nói.
"Hợp tác cùng hắn vào không gian tiết điểm không phải là không được. Nhưng ta có một điều kiện, nếu hắn đáp ứng thì ta mới yên tâm mà hợp tác."
Ngân y nữ tử liếc mắt quan sát Hàn Lập, trên mặt lộ ra vẻ kỳ quái, nói.
"Điều kiện gì? Ngươi hãy nói nghe xem sao?"
Hàn Lập thần sắc chợt động, tò mò hỏi.
"Liên thủ cùng tiến vào không gian tiết điểm cũng được, nhưng ta chưa yên tâm đối với ngươi. Trước khi tiến vào, ta và ngươi phải hạ cấm chế lẫn nhau. Như vậy khi một người gặp nạn, người kia mới toàn lực tương trợ, nếu không sẽ vô phương sống sót rời khỏi không gian tiết điểm. như vậy ta mới yên tâm cùng ngươi hợp tác."
Băng Phượng tiên tử nhìn thẳng Hàn Lập, nhấn mạnh từng chữ, nói.
"Không thành vấn đề. Ta đáp ứng. Làm như vậy khiến Hàn mỗ cũng yên tâm."
Hàn Lập vừa nghe xong, liền nở nụ cười, đáp ứng ngay.
Ngược lại, Ngân y nữ tử thấy vậy liền ngẩn ra, một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321905/chuong-1260.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.