Chương trước
Chương sau
"Nếu như không nhớ nhầm, ta và hai ngươi không có giao tình gì, bây giờ đột nhiên tìm ta, chắc là có liên quan đến tên phản nghịch nhỉ!" Thuỷ nhân không khách khí gì hỏi

"Không sai. Hai chúng ta đã phát hiện ra tung tích tên phản nghịch đó." Bóng người màu bạc oang oang nói, thân thể màu bạc loé sáng, cơ thể bống nhiên thu nhỏ lại, trong nháy mắt biến thành hình dáng nhỏ bằng với hoả nhân.

"Nếu đã biết rồi, thì tại sao không ra tay bắt giữ hắn, lẽ nào gặp phải vấn đề gì khó giải quyết sao." Thuỷ nhân vừa nghe thấy tìm được người cần tìm thì cho dù tính tình luôn nghiêm nghị, cũng không khỏi trào lên những vệt nước trên người

"Khi chúng ta đi, quả thực đã chậm hơn một bước. Tên phản đồ quả gian trá khác thường, vừa mới phát hiện điều không ổn, liền vượt lên trước, chạy vào trong cái cốc hỗn độn, lặn xuống dưới đầm Chích Quang trong cốc. Sự đáng sợ của đầm Chích Quang không cần tụi ta nói chắc ngươi cũng biết rồi. E rằng chỉ có cơ thể mang tính nước thần thông như Thuỷ Mị huynh mới có thể lặn xuống dưới, bắt hắn lên mới được." Hoả nhân cẩn trọng nói.

"Đầm Chích Quang? Làm sao mà lại để hắn chạy vào đó, nơi đó cho dù là ta cũng không nắm chắc là sẽ bình yên vào ra." Giọng nói của thuỷ nhân sắc bén lên, như có chút phẫn nộ.

"Chúng ta cũng không ngờ tới, vốn cũng có cơ hội ngăn tên phản nghịch đó, nhưng giữa đường lại gặp người của Yêu tộc ra tay ngăn cản, thậm chí còn có một tên yêu quái của Hắc Phượng tộc ra mặt." Bóng người màu bạc có vẻ buông bực trả lời

"Lại là Yêu tộc, làm sao chúng biết chuyện tên phản đồ?" Thuỷ nhân bất mãn nói.

"Việc này không rõ lắm, nhưng có lẽ là do bên Nhân tộc tiết lộ ra. Được rồi, chúng ta không có nhiều thời gian để nói chuyện, trận chiến của chúng ta với đám Yêu tộc rất nhanh sẽ truyền ra, có lẽ tu sĩ của nhân tộc cũng sẽ tìm kiếm tới đây. Bây giờ trong Hỗn Độn cốc chỉ có hai người là Thiên Anh và Hoàng Thạch coi chừng. Nếu như đến thêm vài người của hai tộc Nhân-Yêu, thì họ cũng không có cách nào bảo vệ được bao lâu." Hoả nhân thoi thúc nói.

"Sợ cái gì chứ! Ngay cả cơ thể thuỷ linh của ta còn không chắc là vào ra được đầm Chích Quang, thì những kẻ của tộc Nhân-Yêu làm sao có thể vào được." Thuỷ nhân ngược lại khôi phục được bình tĩnh.

"Không đúng. Nơi đó rốt cuộc cũng là địa bàn của hai tộc Nhân-Yêu, nếu như bị chúng không chế Hỗn Độn cốc thì chúng ta sẽ hết cách truy hồi được thần hưyết." Hoả nhân lắc đầu lia lịa nói.

"Xem ra các người vẫn chưa biết, người của Khí Linh tộc mấy ngày nữa sẽ đuổi đến đây. Người dẫn đường chính là Húc Thiên, một trong bát đại huyền linh của Khí Linh tộc." Thuỷ nhân dùng giọng điệu kì quặc chậm rãi nói.

"Húc Thiên huyền linh!" Bóng người màu bạc và hoả nhân đồng thanh kêu lên một tiếng kinh ngạc.

"Không sai, bây giờ các người đã biết ý của ta rồi chứ. Chỉ cần đợi đến lúc người của Khí Linh tộc đến, thì tên phản nghịch kia sẽ hoàn toàn không có đường thoát. Chúng ta chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày là được rồi." Thuỷ Mị lãnh đạm nói.

"Nhưng cứ như vậy giọt thần huyết há chẳng phải là rơi vào tay Khí Linh tộc rồi sao?" Bóng người màu bạc có chút không cam lòng nói.

"Rơi vào trong tay Khí Linh tộc vẫn tốt hơn là rơi vào tay hai tộc Nhân-Yêu. Nếu không, vạn nhát bị phá giải bí mật của thần huyết, thì Linh tộc chúng ta sẽ chịu tổn thất không nhỏ. Đáng tiếc thật, ngũ hành linh tộc chúng ta bây giờ có thể phái đi chỉ còn mấy người chúng ta, mấy huyền linh cấp cao đang phải đối kháng với đám người khác, cơ bản không có cách nào bứt ra để đến đây." Thuỷ Mỵ thở dài một tiếng.

Vừa nghe Thuỷ Mỵ nhắc đến "đám người đó", linh quang trên người hoả nhân và bóng người màu bạc phát sáng, lúc ẩn lúc hiện, như là trong lòng đang có một cảm xúc mãnh liệt.

"Nếu như ta nhớ không nhầm, ngươi mới từ bên đó trở về không lâu. Tình hình bên đó rốt cuộc như thế nào rồi." Hoả nhân không kìm được, hỏi.

"Rất không tốt! Tuy ngay cả mấy thánh linh cấp đại nhân cũng đã ra tay rồi, nhưng bên Dạ Xoa tộc đã phái mấy vị Dạ Xoa vương. Chúng ta chỉ có thể miễn cưỡng chống lại đòn tấn công của chúng thôi. Đám Dạ Xoa tộc trời sinh đã thích hút lấy linh hồn của trời đất, không ít bản lĩnh cao cường của chúng ta đã bị chúng khống chế được, chúng mới chính là kẻ địch lớn nhất của Linh tộc chúng ta. Còn về bên hai tộc Nhân-Yêu, đánh chết chúng không phải là chuyện khó, nhưng tốt nhất là không nên gây ra những chuyện quá lớn. Nếu không một ngày nào đó cả hai bên đều có địch, thì tộc chúng ta quả thật sẽ không ổn. Linh tộc chúng ta vốn trong linh giới chư tộc thuộc vào loại tộc nhỏ yếu nhất." Thuỷ nhân trầm xuống, nói có chút bất đắc dĩ.

Hoả nhân và bóng người màu bạc nghe thấy lời này, cũng nhất thời không biết nói gì, hiển nhiên tâm trạng cũng trùng xuống.

Cùng lúc đó, trên một ngọn đồi chọc, thiếu phụ mặc y phục trong cung đang đứng giữa vô số đám biến hình yêu tu, ánh mắt nhìn chắm chằm vào cổng vào của sơn cốc màu xám tro, sắc mặt trầm xuống khác thường.

"Sao rồi, còn chưa liên hệ được với Hoàn tiền bối ư?" Thiếu phụ đầu cũng không quay lại hỏi.

"Đã mấy lần phái người tinh thông độn thuật đi báo tin rồi, nhất định có thể tìm thấy Hoàn tiền bối." Một vị đại hán với gương mặt xám ngắt, giọng thô thô trả lời.

"Như vậy là tốt nhất. các người canh gác cẩn thận cửa cốc cho ta, không được để người của Linh tộc chạy mất. Chỉ cần Hoàn tiền bối đến, nhất định có thể giết chết hai người của Linh tộc. Đến lúc đó, bản cung cũng sẽ có trọng thưởng." Thiếu phụ nói đầy hứa hẹn.

Mấy tên yêu tu nghe vậy mừng rỡ vô cùng, vui vẻ tuân mệnh.

Hắc Phượng tộc là một trong thất đại vương tộc của Yêu tộc, ra tay tất nhiên là sẽ không vừa, đám yêu tu này trong một thời gian ngắn mà sĩ khí đã dâng trào.

Trên thảo nguyên xanh ngắt, mười mấy tên tu sĩ bay nhanh cách mặt đất khoảng hơn mười trượng.

Mấy người Hoàng Lương linh quân, thành chủ của thành Lạc Nhậtbất ngờ đều ở trong cái tán đó. Những người khác cũng đều tu sĩ của Nguyên Anh kì Kết Đan.

Thực lực không thể nói là không mạnh.

"Lam huynh, huynh chắc chắn đám Linh tộc đều đang ở trong Hỗn Độn cốc?" Đại hán họ cận hỏi Lam thành chủ.

"Tuyệt đối không sai, tin tức của ta không phải truyền đến chỉ bới một hai người, có rất nhiều người đều nhìn thấy cảnh đó. Chỉ là lúc đó Linh tộc và giới cấp cao yêu tu của Yêu tộc đang đánh nhau dữ dội. chúng tự biết không địch lại, nên chỉ có thể nhìn mà thôi. Hỗn Độn cốc cách chõ chúng ta không phải là xa lắm, nội trong mấy ngày đã có thể đuổi đến." Lam thành chủ có chút hưng phấn nói.

"Hỗn Độn cốc, nơi đó có thể có chút tà môn, không ít người vào trong đó mà mất tích không rõ tại sao. Còn có người nói đã từng phát hiện bóng người khổng lồ cổ đại ở đó." Đại hán hộ Cận không chút nhíu mày chen lời vào.

"Tin đó ta cũng từng nghe thấy, thậm chí còn đích thân đến tra xét cốc. Bên trong làm gì có người khổng lồ nào, rõ ràng là tin đồn bậy mà thôi. Còn về tu sĩ và luyện thể sĩ mất tích cũng phần lớn là tồn tại ở giới thấp và trung. Trong Hỗn Độn cốc có những nơi rất nguy hiểm, họ lạc và mất tích trong đó cũng không có gì là kì lạ. nhưng đầm Chích Quang trong Hỗn Độn cốc là một nơi có chút thần bí, ta vẫn chưa từng mạo hiểm vào đó." Lam thành chủ nghiêm giọng nói.

"Đừng nói là trong cốc phải chăng có người không lồ, mà cho dù là có, thì Hoàng Lương tiền bối yểm trợ thì cũng không có gì đáng sợ cả." Đầu Đà nhìn Hoàng Lương linh quân nói nịnh hót một câu.

"Ha ha, cái này cũng không nói chắc được, nghe nói người trong tộc khổng lồ có khả năng thần thông nhấc núi ném mặt trời. Ta một tu sĩ luyện hư kì, nào dám chắc chắn như vậy. Nhưng trong cốc chắc không thể có người khổng lồ tồn tại. Người thượng cổ đều có trí tuệ thấp, hơn nữa bản tính hung bạo, lại có tính lãnh thổ rất mạnh. Nếu thật sự có người khổng lồ thì chúng đã sớm xông vào thành Lạc Nhậtgiết sạch người rồi, ngay cả cổ thú cũng không dám dừng lại ở đất này, vậy Lạc Nhật chi mộlàm sao lại có thể yên tĩnh suốt như thế." Hoàng Lương cười nhạt nói.

Lam thành chủ và mấy người nghe xong chỉ có thể liên tục gật đầu.

Tiếp đó, những người này không bàn luận gì nữa, đi thẳng đến hướng Hỗn Độn cốc.

Không lâu sau, họ vẽ một số chấm nhỏ, biến mất ở cuối thảo nguyên.

Nhưng qua một thời gian một nén nhan, dưới thảm cỏ một màu sáng trắng loé lên, một đám người từ mặt đất chui lên.

Chính là thiếu niên thanh tú của Yêu tộc.

Hắn nhìn theo hướng mà Hoàng Lương linh quân biến mất, khoé miệng lộ ra một cái cười khẩy, con bướm huyễn nhiễm vẫn luôn đậu trên bả vai hắn, hai cánh nhẹ nhàng vỗ

Thiếu niên nhăn hai mắt vào nhìn một lúc lâu, bả vai có chút lấp lánh, rồi lại một lần nữa lặn sâu vào trong đất.

***

Hàn Lập hét to một tiếng, đối diện huyết quang xuất hiện, một con sói mang đôi cánh bay vụt qua, làm lạnh thấu cả tim.

Cũng vào lúc đó, trên không trung một tiếng vỡ to vang lên, hàng chục lưỡi gió dày đặc bay xuống bao vây người, trên không trung còn có bảy tám con phi lang và yêu thú.

Hàn Lập lúc này đối với những phong đao đó coi như không thấy, mà ngược lại đầu cuối của trường thương ánh sáng tinh thạch phát ra, trực tiếp hoá thành một cái mũi nhọn phi lên trên

Với thần lực bây giờ của Hàn Lập, hơn nữa đồng thời khởi động khoá năng pháp khí của linh cự.

Trường thương dường như phát ra tia chớp, bông chốc xuyên quan thân một con phi lang.

Cùng lúc đó Hàn Lập ở phía dưới lại hướng cây thương về phía xa, lập tức trường thương quay đầu, lại bắn vào một con phi lang.

Con phi lang đó kinh hãi vô cùng, liền liên tiếp phun ra lưỡi dao, nhưng hoàn toàn không thể ngăn được mũi trường thương, sau một tiếng kêu thảm thiết, cả người cũng bị xuyên qua, rơi xuống đất.

Lúc này, lưỡi đao trên không trung rơi xuống dày đặc đâm vào người Hàn Lập.

Nhưng Hàn Lập không thèm chớp mắt, chỉ có ánh sáng màu vàng trên người phát ra, làm những lưỡi phong đó bị ấn cứng xuống.

Kết quả là ngoài chiếc áo vừa thay chưa lâu lúc trước biến thành trăm mảnh nghìn mảnh ra thì Hàn Lập ngay cả một sợi lông cũng không bị tổn hại.

Tiếp theo đó, Hàn Lập khuơ trường thương trên không trung, một hơi diệt sạch mấy con phi lang còn lại.

Cuối cùng đưa tay ra chiêu, trường thương kêu lên một tiếng rồi rơi trở lại tay

Hàn Lập cúi đầu nhìn đầu cuối trường thương, phaít hiện mấy viên thạch linh màu xanh đã bị nhạt màu.

Hắn thở dài một hơi, lắc lắc đầu, một tay vỗ vỗ ở thân cây thương.

"Bộp bộp" mấy tiếng, tinh thạch bị rung đều rụng ra rơi xuống đất

Hàn Lập nhìn cũng không nhìn mấy viên tinh thạch đã chỉ còn lại một chút linh khí, mà thò tay vào trong cái vòng trữ đồ, lấy ra vài viên linh thạch màu xanh, lại lắp lên thân cây thương, rồi mới thu thương lại.

Sau đó hắn lướt mắt nhìn vào mấy thi thể của phi lang, rồi bỗng nhiên đi về phía một cây đại thụ.

Ở đó mọc lên một cây linh chi lạ thường cao vài tấc, ánh sáng màu vàng lấp lánh, bên ngoài thân bị một lớp nhũ linh bao phủ, toả ra một mùi thơm mê người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.