Bộ dạng đôi nam nữ trung niên kia là một đôi phu phụ, bọn họ cùng chủ tiệm nói xong cái gì.
Một trong hai người bọn họ một gã là luyện hư sơ kỳ, người còn lại là luyện hư trung kỳ. Về phần tên chưởng quầy, hắn đúng là một gã luyện hư hậu kỳ đáng sợ.
Người có bậc tu vi này, sao lại mở cửa tiệm.
Hàn Lập trong lòng hơi hoảng sợ.
Khi đó, đôi nam nữ vừa thấy có người tiến vào, lập tức đảo mắt nhìn qua.
Bọn họ nhìn ra Hàn Lập là hóa thần trung kỳ, lại cảm thấy gương mặt xa lạ dị thường, trong lòng tràn ngập ngoài ý muốn.
Nhưng thật ra tên chưởng quầy kia, chỉ là thoáng nhìn không để ý tới Hàn Lập, tiếp tục cùng hai người nói chuyện với nhau.
"Không tìm được hấp linh thạch, thì quý phu phụ đừng vọng tưởng tới tiên tử mộc! Chẳng lẽ các ngươi cho rằng ta thiếu mấy thứ cao giai linh thạch này sao?" Chưởng quầy khẩu khí rất lớn.
"Ngư huynh, dùng hấp linh thạch đổi lấy tử tiên mộc, điều kiện cũng quá hà khắc rồi, vật ấy chỉ có thể tồn tại ở uyên thâm. Đừng nói phu phụ ta chỉ là luyện hư tu sĩ, mà ngay cả các vị trưởng lão trong tộc cũng không dám tiến sâu." Vẻ mặt nữ tử không cam lòng nói.
"Lão phu không quan tâm. Không có hấp linh thạch, việc này khỏi bàn thêm." Chưởng quầy hai mắt khẽ chớp, không chút khách khí nói.
Đôi phu phụ nghe được chưởng quầy nói như thế, sắc mặt thay đổi rất khó coi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321587/chuong-1418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.