"Hàn đạo hữu tự mình đã luyện hoá thành một tấm lông côn bằng, hơn nữa chúng ta vừa trợ giúp được mọi người dung nhập chân huyết với xá lợi của côn bằng, cứ nói là ta người của Thiên Bằng tộc, các tộc khác cũng không thể nói gì được. Nhưng thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, những việc có liên quan đến Hàn đạo hữu, hai người các ngươi không nên lộ ra bên ngoài vẫn tốt hơn. Chỉ nói hắn là một người của bản tộc bồi dưỡng tại hải ngoại là được rồi. Hiểu rồi chứ?" Thiếu nữ dặn dò.
"Tuân mệnh đại trưởng lão." Lần này, đôi nam nữ cùng cúi đầu lên tiếng.
Thiếu nữ hài lòng gật đầu, rồi dừng lại nói với Hàn Lập:
"Hàn đạo hữu, ta đã đem Thiên Bằng chi thệ phó quyển từ mật thất ra rồi, hơn nữa Thạch trưởng lão cũng vừa mới trở về, vừa kịp lúc có thể tham dự mở phong ấn cho nó. Ngươi chuẩn bị mà lưu danh vào đó đi."
Cái người được gọi là "Thạch trưởng lão" hiển nhiên là cùng bên với nam tử mặc áo đen kia.
"Làm phiền mấy vị trưởng lão rồi." Hàn Lập không chút khách khí nói, mắt nhìn vào chiếc hộp gỗ trên mặt bàn.
Thấy Hàn Lập hành động như vậy, Kim Duyệt xuất chiêu vào chiếc hộp mộc.
Một tiếng "vù", vật ấy lập tức bị bay đi, rơi vào trong lòng bàn tay của thiếu nữ.
Lần này, không riêng Hàn Lập, những người còn lại cũng quay đầu nhìn chăm chú.
Kim Duyệt thần sắc không thay đổi, dùng những ngón tay ngọc mà phủi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321567/chuong-1429.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.