Sáng sớm ngày hôm sau, hai vị trưởng lão cùng với Bạch Bích, Lôi Lan lẳng lặng đứng ở dưới lầu một, dáng vẻ chờ đợi.
Kim Duyệt và Thạch trưởng lão ẩn chứa vài tia chờ mong, còn hai vị thánh tử thì có chút khó hiểu, ánh mắt kinh nghi nhìn về phía thang lầu.
Qua thời gian một bữa cơm, từ trên truyền tới tiếng bước chân, tiếp theo đó là bóng người Hàn Lập hiện ra, mặt hiện rõ vẻ tươi cười.
"Thế nào, ngươi đã thành công rồi chứ?" Thạch trưởng lão hai mắt sáng ngời hỏi.
"Đa tạ tiền bối truyền thụ. Vãn bối hiện đã có chút thành quả, hẳn cũng có thể tạm dùng đối địch." Hàn Lập mỉm cười nói.
"Tốt lắm, lần thí luyện này tính là nguy hiểm nhưng so với thành quả có thể đạt được thì rất xứng đáng. Mặc dù Hàn đạo hữu tu vi đã đạt tới cao giai, nhưng trên đường có lẽ vẫn xảy ra những chuyện khó lường. Cho nên, tối hôm qua ta cùng Thạch trưởng lão đã thương lượng, quyết định sẽ đem toàn thể trấn tộc chi bảo để cho các ngươi dùng. Cũng nhờ đó tăng thêm khả năng bảo vệ bản thân." Nữ tử Kim Duyệt cẩn thận đánh giá thần sắc của Hàn Lập rồi đột nhiên nói.
"Trấn tộc chi bảo?" Hàn Lập cảm thấy ngoài ý muốn.
"Không sai, đây là Lôi giao tiễn, ngươi cầm lấy đi." Vừa nói Kim Duyệt vừa vung tay áo lên, bỗng nhiên một đoàn thanh quang bay ra, thoáng một cái hiện hình thành một thanh tiễn đao (Chẳng biết nó là tiễn hay là đao nữa, thấy tác giả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321554/chuong-1436.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.