"Tuân mệnh, chủ nhân!" Thân hình thấp bé kia khẽ run lên, cái đầu càng cúi thấp hơn.
"Ngươi đi đi, ta sẽ về tầng ba trước." Nữ tử phân phó xong lập tức dùng chân giẫm mạnh lên cự hoa màu đen phía dưới.
Nhất thời hắc mang bên ngoài cự hoa chớp động, hiện ra một pháp trận lớn nhỏ không đồng nhất màu bạc, ngân quang chớp động. Bỗng nhiên từ trong pháp trận phun ra một luồng hắc vụ, trong nháy mắt phình to biến thành một biển vụ vây kín lấy toàn bộ thân thể cự hoa.
Giữa không trung truyền đến một trận lôi minh ầm ầm ù ù, vài đạo ngân quang chớp động, vụ biển đột nhiên điên cuồng tản ra xung quanh.
Ở giữa là một khoản không trống rỗng!
Cả một thân thể cự hoa lớn như vậy, kể cả nữ tử thon thả kia, vậy mà có thể biến mất vô ảnh vô tung trong chớp mắt. Tại đây giờ chỉ còn lưu lại một thân ảnh vẫn nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất.
Qua thời gian một chén trà nhỏ, bóng người thấp bé mới đứng dậy, chậm rãi nhấc tay, ngân quang lóe lên giữa sa mạc, bỗng nhiên trên cái đầu nho nhỏ hiện ra tới bốn cái tai. Nhưng đôi mắt màu lục lại có hai đồng tử thật nhỏ, tản ra nhật quang âm hàn độc ác.
Đây đúng là một Oán viên thú, chỉ là bộ lông vàng thẫm, tựa hồ linh trí đã khai mở, bộ dáng không khác thường nhân là mấy.
Oán viên thú này đưa mắt đảo qua khắp nơi, bỗng nhiên há miệng, từ trong đó phun ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321545/chuong-1440.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.