Ánh mắt mọi người ngưng trọng lại, rốt cục đã nhìn rõ ràng. Đó là một gã trung niên nam tử mặc ngân bào, ngoại trừ dung mạo thanh tú thì ánh mắt phảng phất như hàn băng.
Trong đại điện, nhiều người như vậy nhưng sau khi dùng thần niệm hướng về trung niên nam tử này đảo qua một vòng thì trong lòng thầm sợ hãi không thôi. Vô luận là thượng tộc hay là thánh tộc, thần niệm một khi tới gần nam tử này thì đều bị một đạo cấm chế hất ngược trở lại, căn bàn là không cách nào dò xét được tu vi sâu cạn của nam tử này. Nhưng đối phương nếu đã dám không kiêng nể gì phá đại môn mà vào thì lai lịch tự nhiên không phải là chuyện để đùa rồi. Lúc này không có ai để ý tới, tử sắc ấu thú nọ vừa nhìn thấy nam tử thì trong mắt lộ ra vẻ vui mừng như điên, bất quá thân thể vẫn đang bị sợi dây màu bạc trói chặt, không cách nào cử động được.
"Các hạ là người phương nào, sao lại tiến vào nơi đây, thủ vệ phụ trách bên ngoài đâu?"
Tiêu Bố Y thần sắc lẫm liệt hỏi.
"Là ta dẫn hắn vào đây. Có ý kiến gì sao?"
Đột nhiên một thanh âm xa lạ truyền vào, tiếp theo ngoài cửa điện có một tiếng bước chân một người đi vào. Đó là một gã thanh niên hay chân trần, mặc một tấm áo bào trắng, bộ dáng chỉ có hai mươi bảy, hai mươi tám, dung mạo cực kỳ bình thường, nhìn qua không có gì thần kỳ.
"Phỉ tiền bối!"
Vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321224/chuong-1601.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.