"Bất quá trong số chúng ta thì thần thông của Hàn huynh là đứng đầu, khi bài trừ cấm chế tại chủ điện này thì mong rằng Hàn huynh có thể bỏ thêm một phần khí lực."
Thạch Côn nghe khẩu khí của nữ tử này thì ánh mắt chợt loé lên rồi cũng bỗng nhiên cười nói.
"Thần thông lớn nhất a? Tại hạ cũng không dám tự nhận như vậy nhưng nhị vị cứ yên tâm, lúc nữa Hàn mỗ tự nhiên sẽ dốc toàn lực."
Hàn Lập gật nhẹ đầu, thần sắc không đổi đối đáp lại.
Thấy Hàn Lập đáp ứng, Liễu Thuý Nhi và Thạch Côn nhìn nhau một cái, thần sắc đều vì đó mà thả lỏng. Hai người tuy rằng đều là hạng người tâm cao khí ngạo nhưng sau khi trải qua một phen dày vò trên sơn đạo cộng thêm việc phải cưỡng ép bài trừ huyễn thuật nên một thân pháp lực đã tiêu hao hơn non nửa.
Nếu không có Hàn Lập với thần thông sâu không lường được này hiệp trợ thì việc bài trừ cấm chế tại chủ điện thật đúng là không phải việc hai người hắn nhất thời nửa khắc có thể làm được, mà bọn họ cũng không lo lắng sau khi bài trừ cấm chế xong thì Hàn Lập sẽ bỗng nhiên trở mặt.
Dù sao khi tới đây thì bọn họ đều còn phải trở về Vân thành, nơi đó có Thải Lưu Anh cùng Đoạn Thiên Nhận đang ở trong thành đợi bọn hắn nên tự nhiên là không cần lo lắng về sau.
Nếu đây chỉ là một chuyến đi tầm bảo bình thường thì việc dọc đường đi Hàn Lập biểu hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2321010/chuong-1708.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.