Vừa thu lại ánh mắt, chân Hàn Lập nhẹ nhàng giẫm xuống, phi xa liền từ từ bay thấp xuống.
Do chiếc thanh sắc phi xa này khá to lớn, nên đám Thanh Minh Vệ thủ trận đã sớm phát hiện ra bóng dáng của bọn họ, lúc này từng đạo thần niệm quét qua.
Hàn Lập phất tay áo một phát, thanh quang chợt lóe lên rồi phi xa đột nhiên biến mất.
Thân hình năm người thoáng động, lập tức đều hạ xuống sát bên Truyền Tống pháp trận.
"Ồ, đội trưởng!" Đột nhiên tiếng thét kinh hãi vang lên từ miệng một gã Thanh Minh Vệ.
Hàn Lập vừa nghe qua cảm giác nao nao, ánh mắt liền đảo qua, phát hiện một gã đại hán mắt xanh trong đám Thanh Minh Vệ, dung mạo hết sức quen thuộc.
Tên đại hán đó rõ ràng là Trác Hướng, chính là một trong số mười gã Hắc Vệ năm xưa khi hắn còn làm thủ lĩnh ở Thiên Uyên Thành.
Bây giờ hắn cũng đã tiến giai từ Nguyên Anh hậu kỳ lên Hóa Thần sơ kỳ, vẻ mặt giật mình nghi ngờ nhìn chăm chăm Hàn Lập.
"Nguyên là Trác đạo hữu! Chúc mừng đạo hữu cũng đã trở thành Thanh Minh Vệ" Trên mặt Hàn Lập hiện lên nét tươi cười, chậm rãi nói.
"Quả thật là đội trưởng! Ồ, đội trưởng đã tiến cấp lên Luyện Hư cảnh giới rồi!" Trác Hướng vừa xác nhận đúng là Hàn Lập, đầu tiên rất vui mừng, sau đó lại cả kinh hỏi.
Thần niệm hắn vừa đảo qua, thế nhưng không cách nào nhìn ra được tu vi nông sâu của Hàn Lập, tự nhiên phải nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-tu-tien-2/2320924/chuong-1750.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.