Chương trước
Chương sau
Toàn bộ thiên địa cũng vì một kiếm này mà trở nên âm u, vô số bông tuyết bị một lực hút cực lớn ùn ùn kéo tới Trảm Linh Kiếm như hình thành nên một cái phễu, toàn bộ thiên địa nguyên khí ào ào nhập vào trong thân kiếm không thấy bóng dáng.

Mặt ngoài trường kiếm màu xanh thẫm lập tức chớp hiện một hàng phù văn màu bạc nhạt, từ đó hiện ra một luồng kiếm quang màu xanh thẫm chém thẳng xuống lồng sáng màu vàng.

“Phù phù” một tiếng.

Kiếm quang lập tức tỏa ra hào quang rực rỡ, tưởng như hóa thành một vầng mặt trời tỏa ra ánh sáng màu xanh chói mắt bao phủ lấy toàn bộ lồng sáng vào bên trong nó.

Mặt ngoài lồng sáng vang lên âm thanh vù vù, đột nhiên chớp hiện phù văn năm màu điên cuồng lưu chuyển không ngừng, nhưng cuối cùng cũng bị vầng mặt trời màu xanh kia hòa tan hoàn toàn.

Cuối cùng sau một tiếng “phanh”, toàn bộ lồng sáng đều biến mất hoàn toàn trong hư không.

Sắc mặt của Hàn Lập hơi trắng ra, cổ tay rung lên, thanh trường kiếm trong tay chớp cái liền biến mất, tiếp đó thân hình hắn trở nên mơ hồ rồi thoáng chốc cả người đã xuất hiện ở truyền tống trận bên trên đài đá.

Một ngón tay điểm về hư không rìa pháp trận, ngón tay bắn ra một đạo pháp quyết, chớp lên chui vào trong hư không biến mất.

Toàn bộ pháp trận truyền ra âm thanh truyền tống trầm thấp, ánh sáng trắng cuốn ra, cả thân ảnh của Hàn Lập trở nên mơ hồ mà biến mất tại chỗ.

Sau một khắc, thời điểm Hàn Lập bước ra khỏi luồng sáng trắng nhạt thì cả người hắn bất ngờ lại xuất hiện ở trong một vùng không gian u tối, trước mặt có một tấm bia đá cao chọc trời như một tòa núi lớn.

Tấm bia này nhìn từ đáy lên có cảm giác như không thể chạm tới đỉnh, hơn nữa mặt ngoài tấm bia đỏ tươi long lánh, mơ hồ ẩn hiện vô số vân bạc thô to trông vô cùng thần bí. Hàn Lập nhìn lên tấm bia đá, rồi lại nhìn không gian u tối xung quanh, trên mặt hắn không nén nổi mà lóe lên một nét kinh ngạc.

Nơi đây trông như chẳng có chút quan hệ gì với những điện phủ và lầu các đã thấy ban đầu khi đứng bên ngoài màn sáng cả.

Dường như hắn đã từ trong một khu vực cấm chế trực tiếp truyền tống tới một nơi xa lạ.

…………

Cùng thời gian đó, ba người Tiêu Minh rốt cục cũng lao ra khỏi vùng thiên địa cấm chế băng tuyết, cả bọn nhìn về những điện phủ màu vàng và những dãy lầu các màu bạc nhạt như tiên cảnh phía trước cách đó không xa, sắc mặt đều trở nên cực kỳ khó coi.

“Không đúng, nơi này không phải trung tâm Thiên Đỉnh Cung, dựa trên điển tịch ghi lại mà ta biết thì truyền tống pháp trận chúng ta vừa tìm được đích thực có thể trực tiếp truyền tống tới khu vực trung tâm của Thiên Đỉnh Cung, sao lại có thể tiến tới nơi này chứ?” Thanh Bình đạo nhân khó có thể tin lẩm bẩm nói.

“Thanh Bình đạo nhân nói trên điển tịch ghi lại thì chắc chắn không sai, bằng không chúng ta cũng không tới được khu vực này. Tìn huống này xuất hiện nhất định là do cấm chế ở khu vực trước đã xuất hiện biến hóa không lường trước được nên mới dẫn tới sai lầm này.” Tiêu Minh sờ sờ cằm, trấn định nói.

“Biến hóa gì không lường được! chẳng lẽ những cấm chế này có thể tự động sinh ra dị biến hay sao?” Vạn Hoa phu nhân lại hơi chút hổn hển nói.

“Điều này cũng khó nói, trình độ về trận pháp của Thiên Đỉnh chân nhân vượt xa dự liệu của ta, Thiên Đỉnh Cung đã tồn tại nhiều năm tháng như vậy thì cấm chế bố trí trước đó có xuất hiện đôi chút biến hóa cũng không có gì lạ. Nhưng cấm chế ở những nơi khác đều như cũ, hết lần này tới lần khác chỉ có không gian cấm chế khu vực trung tâm là dị biến. Ta thấy khả năng lớn là đã có người động vào khu vực cấm chế nên mới phát sinh sự tình này.” Ánh mắt Tiêu Minh chớp động nói.

“Động vào cấm chế? Làm sao có thể? Trừ tên tiểu tử Nhân Tộc kia thì làm gì còn kẻ nào tiến vào khu vực này sớm hơn chúng ta. Hơn nữa cho dù có người thì với thời gian ngắn như vậy dù cho có thần thông như Đại La Kim Tiên cũng không có khả năng thay đổi loại cấm chế to lớn phức tạp như vậy.” Vạn Hoa phu nhân liên tục lắc đầu.

“hắc hắc, xem ra Vạn Hoa phu nhân đã quên là thời điểm lần trước Thiên Đỉnh cung mở ra, trong số những kẻ tiến vào mặc dù tu vi đều không cao nhưng quả thực có mấy tên có được chìa khóa chân chính đấy. Tới khi Thiên Đỉnh cung đóng cửa lần thứ nhất, dường như còn thiếu vài người sống không truyền tống ra thì phải.”Ánh mắt Tiêu Minh chớp động, chậm rãi nói.

“ý của Tiêu huynh là, lần trước những kẻ ở lại Thiên Đỉnh Cung này vẫn có tên còn sống, hơn nữa chính là bọn chúng thay đổi cấm chế.” Thanh Bình đạo nhân nghe tới đó nhịn không được mà một lần nữa biến sắc.

“Có lẽ là thế, bằng không chẳng có cách gì giải thích tất cả những chuyện này.” Tiêu Minh nhìn nhìn điện phủ màu vàng ở phía trước trả lời.

“Bình thường thì loại chuyện này không thể xảy ra được, đến thời điểm Thiên Đỉnh Cung đóng cửa, tất cả mọi người đều sẽ bị trực tiếp truyền tống ra bên ngoài, nếu có bí thuật mạnh mẽ lưu lại sẽ bị cấm chế nơi đây trực tiếp tiêu diệt. Trừ phi thực lực kẻ này cường đại hơn Thiên Đỉnh chân nhân năm đó ba phần, có thể trực tiếp đối kháng với lực lượng cấm chế của nơi này, hoặc có người trực tiếp vào tới trung tâm, lấy được chân truyền của Thiên Đỉnh chân nhân năm đó, nếu như vậy thì mới có thể lưu lại Thiên Đỉnh Cung mà không lo ngại, thay đổi cửa vào ra một khu vực nào đó cũng là chuyện dễ dàng. Nhưng kết quả này đối với chúng ta chính là tin tức xấu nhất.” Thanh Bình đạo nhân tinh tế suy nghĩ một lát, vài phần lo lắng nói.

“Thiên Đỉnh Cung là nơi mà trước khi Thiên Đỉnh chân nhân phi thăng mới xây, lúc ấy thần thông của chân nhân càng lớn, mạnh mẽ lưu lại chắc chắn là không thể, nhưng nếu nói người này thực sự khống chế được khu vực trung tâm hoặc lấy được toàn bộ chân truyền của Thiên Đỉnh chân nhân thì quá nửa cũng là không thể nào. Bằng không Thiên Đỉnh cung làm sao có thể hiện thế đúng thời hạn, kẻ khống chế sớm phải trực tiếp che dấu nó mà trốn đi rồi.” Tiêu Minh đột nhiên cười lạnh một tiếng nói.

“Nói như vậy kẻ lưu lại Thiên Đỉnh cung kia chỉ có thể khống chế một bộ phận cấm chế của Thiên Đỉnh Cung chứ vẫn chưa hoàn toàn khống chế được trung khu và vẫn chưa lấy được đầy đủ công pháp trộng bào của Thiên Đỉnh chân nhân.” Hai mắt của Vạn Hoa phu nhân sáng ngời, lập tức phỏng đoán ý trong lời nói của Tiêu Minh.

“Quá nửa là như thế.” Bộ dáng của tiêu Minh hết sức khẳng định.

“Nếu như vậy, chúng ta vẫn còn cơ hội rất lớn. Nhưng hiện tại trên điển tich của bần đạo ghi lại thì nếu truyền tống đáng tin cậy, muốn đi tới trung khu chỉ có thể xuyên thủng một màn sáng khác ở khu vực này, dùng phương pháp trực tiếp động thủ xâm nhập vào bên trong. Nơi trung khu sẽ có một tấm bia đá cực lớn kiểu dáng như một tòa tháp cao.” Thanh Bình đạo nhân cũng lộ ra chút vui vẻ, rốt cục cũng lộ ra chút ít tin tức.

“Nhưng trước mỗi khu vực cấm chế lợi hại như vậy, chẳng phải mỗi lần xông vào đều phải tiêu phí thời gian dài mới vượt qua hay sao, chúng ta còn có thể đến kịp không? Sẽ không trì hoãn quá lâu đấy chứ?” Vạn Hoa phu nhân lại hơi chần chờ một chút.

“Chúng ta cũng đã có đôi chút quen thuộc với cấm chế của nơi này, cùng xông vào một lần đi, nếu có thể tiết kiệm đôi chút thời gian, ta và nhị vị đạo hữu không tiếc chân nguyên vận dụng chút thủ đoạn sấm sét thì có thể rút thời gian tới ngắn nhất rồi.” Tiêu Minh nói.

Thanh Bình đạo nhân và Vạn Hoa phu nhân nghe vậy cảm thấy có lý, lập tức đều gật đầu.

Vì thế ba người hiện lên độn quang, xông thẳng tới màn sáng mơ hồ xa xa phía đối diện, dáng vẻ không thèm quan tâm đến những điện phủ màu vàng và những đài các màu bạc đang gần trong gang tấc.

………..

Hàn Lập đi cực nhanh một vòng xung quanh tấm bia đá mà cũng không tìm thấy cửa vào đâu, lại quay trở về chỗ cũ nhíu mày. Đột nhiên hắn rung tay áo lên bắn ra một luồng sáng trắng, hào quang thu lại liền hóa thành một bình nhỏ màu trắng nhạt lóng lánh.

Bề mặt bình nhỏ vô cùng trơn mượt sáng bóng, vỏ bình gần như trong suốt, bên trong mơ hồ có một luồng huyết quang lúc tối lúc sáng chớp động không ngừng.

“Không nghĩ tới bản thể của Băng Phách đạo hữu lại bị vây khốn ở nơi này, nếu không phải lúc nãy ở khu vực bên ngoài cảm nhận được chút phản ứng yếu ớt thì sợ rằng đã sai sót mất rồi.”

“Hàn Lập lẩm bẩm hai câu, lập tức nâng bình nhỏ trong tay lên, lại một lần nữa đi từng vòng xung quanh tấm bia đá từ thấp đến cao.

Chuyển động được vài chục vòng, đột nhiên giọt linh huyết bên trong bình nhỏ tỏa ra hào quang mạnh mẽ hơn hẳn lúc trước.

Mặc dù chút biến hóa đó mắt thường cũng khó có thể nhìn thấy, nhưng vẫn không thể dấu được tai mắt của Hàn Lập.

Thần sắc Hàn Lập khẽ động, lập tức bay thằng tới tấm bia đá đối diện, cuối cùng dừng lại gần phía trước vài miếng vân bạc lớn được sắp xếp hơi chút cổ quái.

“Ngân Khoa Văn, nếu là kẻ khác thì còn có chút phiền phức, chứ với ta thì…”

Hàn Lập liếc mắt dò xét kỹ càng miếng vân bạc này, sau khi khẽ cười, lập tức nâng tay lên, một ngón tay điểm xuống hư không phía những miếng vân bạc này.

Vài miếng vân bạc này hơi chớp một cái, sau đó lại vô thanh vô tức chuyển động, cuối cùng hội tụ lại dung hợp thành một miếng phù văn màu bạc lớn, bắt đầu tự động chuyển động quay tròn.

Tấm bia trông có vẻ cứng rắn ở trước mặt tức thì hào quang tuôn ra, trống không hiện lên một cái thông đạo đen thui.

Thân hình Hàn Lập khẽ động, cả người bỗng chốc trượt vào bên trong đó, lối vào thông đạo lập tức không phát ra âm thanh nào nữa.

Hai chân đạp trên mặt đất hơi bóng loáng, tinh thần Hàn Lập khẽ chấn động, một tay ném lên hư không, một khối cầu màu trắng ngà bay ra chiếu sáng thông đạo u ám rõ ràng như ban ngày.

Ánh mắt của hắn quét qua mọi nơi, lập tức nhìn rõ tất cả bên trong thông đạo.

“Toàn bộ thông đạo có hình vòm nửa vòng tròn, vách tường và mặt đất đều là những phiến đá xanh thông thường, chẳng qua mặt ngoài chúng được khắc một loại linh văn cổ quái không tên, uốn éo một cách khác thường, đỏ tươi ướt át, còn mơ hồ tản mát ra một luồng máu tanh nhàn nhạt.

Ánh mắt Hàn Lập thu lại, ngón tay điểm lên lông mày, đem thần niệm cường đại phóng ra.

Nhưng chỉ một lát sau, hắn than thở một tiếng như đã dự liệu trước.

Qủa nhiên ở đây thần niệm càng bị áp chế lớn hơn bên ngoài, hơn nữa cấm chế cầm không cũng mạnh mẽ tới mức ngay cả hắn cũng chỉ có thể bay cách xa mặt đất một chút, mức độ tiêu hao pháp lực cũng lớn hơn xa so với những cấm chế cấm không bình thường khác.

Vị Thiên Đỉnh chân nhân kia không hổ là người đã thành công phi thăng Tiên giới, thủ đoạn cấm chế lưu lại thật không phải bình thường.

Hàn Lập hơi nghĩ ngợi một chút, sau đó chạy thẳng về phía trước, với thân thể mạnh mẽ như hắn, một khi toàn lực chạy thì tốc độ cũng không chậm hơn bao nhiêu so với độn quang của tu sĩ bình thường.

Chỉ là hiện tại cũng không xuất hiện nguy hiểm gì.

Khi chạy được một đoạn, thông đạo bắt đầu dốc lên phía trên, hơn nữa càng chạy lại càng cao.

Không bao lâu sau, Hàn Lập đã đi lên cao hơn trăm trượng.

Đột nhiên phía trước có ánh sáng chớp lên, mơ hồ có thể trông thấy cửa ra.

Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, nhưng hai chân thì không hề dừng lại chút nào mà trực tiếp đi qua.

Ngay lúc hắn vừa ra khỏi thông đạo và xuất hiện ở trong một gian phòng cực lớn, sau khi dùng ánh mắt dò xét mọi nơi một phen thì không khỏi hơi tỏ ra giật mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.