Sáng hôm sau, sắc mặt Tiểu Phi đã khá hơn. Vừa sớm tinh mơ nó đã lôi Đại Hắc ra thử tay nghề:
- Con trâu chết bầm, hãy đỡ quyền của taaaa…
Đại Hắc bốn chân chạy vội, tên khốn này hôm qua vừa đột phá, nó không phải là đối thủ.
“Con bà nó là con trâu, trâu đại gia ta mà không bị phong ấn, hừ hừ, hừ hừ hừ…”
Lạc Vũ nhìn thấy cảnh này thì ôm bụng cười. Trên tay hắn kết ấn, hướng về phía Đại Hắc đang chạy trối chết, lẩm nhẩm:
- Vạn Huyết Ấn Chú, Chú Thứ Hai, giải.
Đại Hắc cảm thấy một luồng năng lượng mạnh mẽ lan tràn khắp tứ chi. Nó hưng phấn gầm lên một tiếng, quay ngược lại:
“Con bà nó là con trâu, cuối cùng cũng được giải thêm một tầng phong ấn. Tiểu cẩu cẩu, ngươi mở to mắt ra mà xem lão trâu ta a.”
- Đấm Trâu Quyền… á… Con trâu chết bầm, đánh người không đánh mặt….ái ui…
Một khắc sau, Đại Hắc hào hứng chạy loạn xung quanh. Ngô Vân cười hả hê đạp đạp Lạc Phi đang nằm úp mặt trên đất:
- Tên vô sỉ, ngươi chết chưa.
Lạc Phi phun đất trong miệng ra, thở phì phì:
- Chưa chết được, vẫn đủ để đánh bại Tiểu Vân Vân.
Ngô Vân tức run rẩy cả cả người, đạp thêm cho Lạc Phi hai cước rồi quay lên xe ngựa an vị. Như Hoa nén cười ném cho Lạc Phi một cái lá:
- Nuốt đi, cái này sẽ làm tan vết bầm trên mặt của đệ.
Lạc Phi lẩm bẩm:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-lo/3273304/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.