Trương Trọng Bân đến gần vùng đất trống, trong lòng thầm nghĩ mà sợ. Dù mới ăn viên giải độc đan Ngô Thần cho nhưng vẫn cảm giác hít thở không thông.
Hai người đi dọc theo biên giới của vùng đất trống và rừng rậm, phát hiện vùng đất rộng lớn này đột ngột xuất hiện giữa rừng rậm, giống như ốc đảo trong sa mạc.
Họ nhìn thấy trong ba ngày, tám đàn ma thú các loại thí điên chạy vào vùng đất trống, có loài ăn cỏ, có loài ăn thịt, thạm chí còn có một bầy ma thú loại phi cầm, nhất nhất đều bị sương mù làm hôn mê, sau đó dịch thủy trong suốt lan tràn ra từ các lỗ nhỏ hòa tan thành dưỡng chất cho các sinh vật trắng dài hấp thu.
Ngô Thần lấy mẫu dịch thủy kia nghiên cứu, nó giống như dịch tiêu hóa, chứa nhiều loại enzyme hoạt tính rất mạnh, hòa tan các thành phần của sinh vật sống, da lông, xương cốt cũng không ngoại lệ, đều hòa tan rất nhanh.
Sương mù chứa thành phần mê dược và độc tính thần kinh, khiến con mồi lâm vào ảo giác và hôn mê. Vì vậy, khi nhiễm độc tính, các sinh vật dù cùng bầy đàn đều trở nên hung tàn tấn công, giẫm đạp lẫn nhau không thương tiếc.
Điều kỳ lạ là mùi hương dễ chịu, dụ hoặc kia lại không chứa thành phần độc hại nào, dường như nó tỏa ra từ loại kỳ trân dị bảo nào đó. Mùi hương này càng đến trung tâm vùng đất trống càng nồng đậm, mức dụ hoặc càng mạnh, khiến con mồi muốn chiếm lấy thứ phát ra mùi hương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-lao-su/3469275/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.