Lúc Trương Thụy chạy tới bệnh viện thì Triệu Á đã từ trong nhà xác đi ra rồi. 
Trương Thụy gấp rút chạy theo, trên hành lang cậu chạy chỗ nào cũng tìm người hỏi. Trên trán đều là mồ hôi, ánh mắt cũng toàn là lo lắng, cậu rất oán trách cô giáo Từ. 
Làm sao có thể trực tiếp báo tin cho Triệu Á như vậy? 
Cậu nghĩ Triệu Á sau khi biết tin tức thì sẽ ở đây, chắn chắn sẽ đến đây. Cho nên cậu thực tức giận cô Từ, và cũng rất áy náy. 
Chạy vài vòng quanh bệnh viện như mê cung, vừa ngẩng đầu, bỗng nhiên thấy một đám người… từ chỗ đó đi ra. Người nào người ấy trên mặt đều là nước mắt. Triệu Á ở cuối hàng, chậm rãi đi tới. 
“Á Á!” Trương Thụy chạy lại. Tới trước mặt Triệu Á, phát giác gọi lớn tiếng như vậy không thích hợp, chậm rãi nhỏ giọng nói: “Tôi… tôi đã biết.” 
Triệu Á không nhận thức được là ai đang nói. Cậu chỉ mơ màng biết mình đang đứng ở nhà xác, có người đang nói với mình: “Lại nhìn lần cuối đi.” 
Sau khi nhìn rõ, thấy gương hai mặt quen thuộc. 
Hai cái giường tỏa ra hơi lạnh như băng, máu chảy ra thấm lên giường. 
Máu hình như đã đông, lại cũng hình như đang chảy. 
Máu này… là từ trong người chảy ra sao? Chúng tí tách tí tách chảy ra, khoảnh khắc đập vào mắt trông như những quả nho bị người ta bóp nát, bắn lung tung, văng đầy bên đường. 
“Á Á, cậu có khỏe không?” 
Trương Thụy không biết làm sao, Triệu Á giống như đã đánh mất nửa linh hồn. 
Nhược 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-ca/210183/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.