Thời gian cứ thế trôi, Triệu Á đã quen với sinh hoạt trong trường học. Mẹ vẫn thường gọi điện đến hỏi xem quần áo mặc đủ không, hỏi ăn uống thế nào, rồi thì khi nào con về, linh tinh khác. 
“Triệu Á, điện thoại!” 
Mỗi lần nghe tiếng gọi của ông cụ, Triệu Á nhẹ nhàng từ tầng 4 phi xuống tựa như con chim hoạt bát sải rộng đôi cánh bay vào trời xanh. 
Trên mặt vương tử u sầu lớp 1 năm nhất lúc đó sẽ lộ ra vẻ khiến người khác rung động, mọi người âm thầm suy đoán cậu bên ngoài có bạn gái, lại còn hùng hổ khẳng định đó là hoa khôi của một trường chuyên nào đó. Từ Kim Bảo kéo hỏi Trương Thụy, Trương Thụy mỉm cười: “Có lẽ là ba cậu ấy.” 
Sinh nhật Triệu Á cũng là lúc trời trở lạnh, bởi vì hôm đó không phải ngày nghỉ, nên mẹ chúc mừng vào ngày chủ nhật trước đó. 
Ba mua tặng một chiếc ô tô, mẹ thì làm một bàn thức ăn, dì Nhược Lâm tặng Triệu Á một đĩa CD. Triệu Á hỏi Đồ Nhan: “Cậu tặng tớ cái gì?” 
“Đem tớ tặng cho cậu có được không?” Đồ Nhan hưng phấn hỏi. 
Mẹ Triệu Á cười ha hả: “Quà tặng thật tốt. Nhược Lâm, Đồ Nhan sau này có lẽ là của gia đình tôi rồi.” 
Nhược Lâm giả vờ khóc: “Thế mẹ thì phải làm thế nào giờ?” 
“Mẹ sẽ đem cho dì Quyên Tử, sau đó chúng ta có thể hiên ngang mà ở nhà của Á Á.” 
Trong phòng rộn ràng tiếng cười. 
Đồ Nhan lặng lẽ nói với Triệu Á: “Thứ 5 mới là sinh nhật cậu, hôm đó tớ mới 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-ca/210180/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.