Từ nhà Trương Thụy trốn ra, Triệu Á do dự, cuối cùng quyết định về nhà. 
Lúc vào cửa không có chạm mặt mẹ, cậu lặng lẽ lấy chìa khóa mở cửa, rón rén về phòng. Đi ngang qua phòng mẹ thì bỗng nhiên nghe thấy có giọng nói. 
“Đồ Nhan nghĩ như thế nào?” Mẹ Triệu Á thì ra không đi ra phố mua đồ với Đồ Nhan. 
Triệu Á dừng lại, đứng ở cạnh cửa. 
“Tôi nghĩ, nó có lẽ luyến tiếc.” 
“Luyến tiếc?” Mẹ Triệu Á hỏi: “Nếu như nó bỏ đi?” 
Nhược Lâm có chút do dự, trong giọng nói có điểm bất an: “Hiện giờ nó so với người lớn còn có chủ kiến hơn…” 
Mẹ Triệu Á hừ một tiếng, tựa hồ đối với ai đó cực kì bất mãn, sau lại thở dài: “Cậu cả đời hao phí vì người đó đã mệt lắm rồi, thực sự là kiếp trước thiếu nợ người ta sao? Lừa cậu, để cậu sinh con cho hắn, hắn còn chế giễu, đi ra nước ngoài, lại ở bên đó lấy vợ. Cậu quên trước kia là bị người ta coi thường thế nào, vất vả ra sao ư?” 
Triệu Á kinh hãi, tựa trên cửa, dán chặt tai nghe. 
Bên trong nói càng nghe rõ hơn. 
“Tôi như thế nào quên được. Tôi cả đời này tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ta.” 
“Tha thứ? Nếu như lão Triệu nhà tôi cũng đối với tôi như vậy, tôi sẽ lấy dao chém chết anh ấy!” Mẹ Triệu Á hừ: “Hiện giờ đứa con bên kia chết, hắn nghĩ tới hai người sao? Tôi nói cho cậu biết, người hắn muốn không phải là cậu mà là Đồ Nhan. Cậu tân tân khổ khổ nuôi nấng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-ca/210175/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.