Hoa cúc lại nở. 
Cậu nhớ mang máng hồi còn bé, mẹ có từng hát bài đó. 
“Hoa cúc, hoa cúc bao giờ thì nở, hôm nay không nở thì mai ra hoa…” 
“Chuyển đến nhà tôi đi.” Trương Thụy bảo: “Nhà tôi rộng hơn.” 
“Để nói sau được không?” 
“Sau là khi nào?” 
Một mình đi phía sau, hoảng hốt không nhìn đường, dường như va phải ngực ai đó. 
“Trương Thụy, cậu đi nhanh quá.” 
Trương Thụy từ xa dõi theo, cười khổ: “Tôi đợi là được rồi.” 
Còn có thể nói gì đây? Nói gì cũng đều là khẩu thị tâm phi. Lông mày người ta thế kia, đôi mắt, mũi, miệng đều quen đến thế. 
Thời đại này không nói đến tấm lòng. 
Triệu Á kinh ngạc. Cậu khẽ cong khóe miệng: “Ôm tôi một chút được không?” 
“Cẩn tuân thánh mệnh.” 
Nhất thời, trong lòng tràn đầy ấm áp. 
Cậu ngửi mùi hương trên người Trương Thụy, nghĩ tới nửa đêm hoan lạc vô độ. Mặt đỏ, cậu nhớ rõ trong nháy mắt khi tứ chi va chạm, cái cảm giác đó là khát vọng. 
“Chuyển đến đi.” Giọng nói Trương Thụy quanh quẩn bên tai, tựa như tiếng hát trầm trầm. 
Cậu đáp có lệ: “Sẽ bàn sau.” 
Lười biếng, cái gì cậu cũng không muốn nói. Công việc đã dần quen, không còn gì tốt hơn thế, cậu ngày ngày ngồi trong phòng làm việc nghe tiếng gõ bàn phím cùng tiếng sư phụ Đại tự biên tự diễn. 
“Á Á, Á Á, cậu biết không? Tôi từ nhỏ đã thích gọi cậu như vậy. Tên của cậu thật dễ nghe.” 
“Tôi biết.” 
“Kì thực tên của tôi cũng thế, Thụy Thụy. Cậu gọi xem.” 
“Thụy Thụy, Thụy Thụy.” Triệu Á bị Trương 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-nhan-ca/1215189/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.