Người kia nghe lời cầu xin của hắn xong, im lặng một lúc lâu. Sau đó người kia chậm rãi giơ cánh tay lên, yêu thương ôm lấy hắn, cái ôm ấm áp đó tràn ngập cảm giác an toàn, Dung Bái không muốn rời xa nó một chút nào, hắn muốn dùng hết khả năng để đến gần trái tim ấm áp của người kia. Thế nhưng người đó lại kề sát tai hắn thở dài, giọng nói đầy đau buồn, "Bái Bái, cậu vứt bỏ tôi ở đây thật sự đã quá lâu rồi, tôi cũng đã chờ quá lâu, không còn chờ được nữa..." Nước mắt Dung Bái chợt rơi xuống, hắn như đang chìm sâu trong một hồ băng, cả người lạnh đến mức tỏa ra khí lạnh, nhưng mà hắn vẫn cố gắng ngẩng đầu lên nở nụ cười, đôi mắt đẫm nước hiện lên sự cầu xin, hắn cười, những ngón tay nắm chặt quần áo của người kia, vội vàng nói, "Sau này tôi sẽ bù đắp cho anh nhé, tôi sẽ đối xử với anh thật tốt, thật tốt,...Anh đừng, anh đừng quên tôi...".
"Bái Bái à..." Người kia nỉ non tên hắn, giọng điều buồn bã cùng bất lực, không hiểu sao Dung Bái cảm thấy đau lòng, hắn muốn ôm người kia chặt thêm thì lại bị đẩy ra. Người kia nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt của hắn, hắn đứng ngây ra không phản ứng lại, chỉ có thể nhìn khuôn mặt anh tuấn đang bình tĩnh mỉm cười của người kia, nhìn người kia dần dần lại gần, cho đến khi trên trán cảm thấy ấm áo. Người kia hôn lên trán hắn, chạm vào hai gò má hắn, cả người tỏa ra ánh sáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-loi-dac-cuu/1161846/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.