Dịch: Duẩn Duẩn
Phạm Ca tỉnh lại trong bệnh viện. Khi tỉnh dậy thì thấy Ôn Ngôn Trăn đang nằm trên một chiếc giường khác cách cô nửa mét. Phạm Ca có ảo giác, phảng phất như họ lại trở về thời niên thiếu mười mấy tuổi phải truyền máu cho Ôn Ngôn Trăn.
Tai cô ù đi, vẫn còn sót lại tiếng nổ cực lớn của chiếc xe. Lần này cô không quên gì cả, cô nhớ rõ khoảnh khắc trước khi xe nổ, Ôn Ngôn Trăn đã xô cô ngã xuống đât, dùng thân thể mình để che chắn cho cô, ngọn lửa khổng lồ như con quái thú nhào qua họ.
Ôn công tử còn nói với cô rằng.
"Heo Phạm à, em nói đúng rồi, anh sợ chết. Anh chợt phát hiện, hóa ra anh không yêu em nhiều như anh đã tưởng."
"Vì vậy em có thể rời khỏi anh!"
Ừm, là như vậy đấy, chắc chắn là như vậy nhỉ? Phạm Ca tự nói với chính mình.
Cô quay sang trái thì thấy Ôn Ngôn Trăn đang nhắm nghiền mắt, chân trái quấn băng gạc, trên đầu cũng có, nom thế nào cũng thấy buồn cười quá thể, giây phút ấy Ôn công tử chẳng còn chút hình tượng gì cả.
Thư ký của Ôn Ngôn Trăn đang ngồi đọc sách, thấy cô tỉnh dậy liền nhẹ nhàng đi tới, hỏi nhỏ cô có muốn uống nước hay không.
Phạm Ca lắc đầu, tiếp tục ngắm Ôn Ngôn Trăn. Bấy giờ nhớ lại cô không khỏi sợ hãi, không hiểu tại sao lúc đó cô lại muốn làm chuyện kinh hồn ấy nữa.
Thư ký của anh nói với cô rằng, trên đường đưa tới bệnh viện Ôn Ngôn Trăn vẫn còn tỉnh táo,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043283/chuong-88.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.