Dịch: Duẩn Duẩn
Ngày hôm sau, Ngôn Kiều nổi giận đùng đùng đẩy cửa phòng làm việc của Ôn Ngôn Trăn, ném mạnh một xấp giấy xuống bàn: "Không phải mẹ đã bảo con để mắt đến vợ mình cho hẳn hoi rồi à? Giờ nhận được thứ này chỉ biết câm như hến!"
Một xấp ảnh rơi lả tả trên mặt đất, Ôn Ngôn Trăn vội cúi người nhặt lên.
Trong một cảnh xa hoa trụy lạc, vợ anh đang mặt kề mặt nhảy đầm với một gã đàn ông. Tấm khác thì vợ anh đang uống rượu đêm với gã đàn ông quay lưng về phía cảng Victoria.
Tấm cuối cùng là gã đàn ông đang ngồi xổm trước chân của vợ anh, buộc dây giầy giúp cô, còn cô thì đang cúi đầu. Tấm hình này chắc hẳn được chụp từ trên cao, lộ hẳn cả cần cổ thanh tú của vợ anh.
Ôn Ngôn Trăn nhìn chằm chặp mấy bức hình. Gã đàn ông trong hình nom cao to và sành điệu, đường nét sắc cạnh. Kiểu trai trẻ thế này chỉ cần nháy mắt Ôn Ngôn Trăn cũng đoán được thân phận của gã. Cuộc sống về đêm ở Hồng Kông sản sinh ra mấy nhân vật này, ban đêm thì gọn gàng xinh đẹp, mặt mũi trêu người, đầu cơ trục lợi mấy ả đàn bà, còn ban ngày thì trốn trui trốn nhủi trong nhà trọ, bận đại chiếc quần soóc rộng, nằm chảy thây như con cá ngát trên ghế sô pha, suy sụp chán nản.
Nhác thấy bà Ngôn đi về phía mình, Ôn Ngôn Trăn nhanh nhẹn gom mấy bức hình lại, nheo mắt nhìn mẹ mình.
Ngôn Kiều chống nạnh, tay gác trán: "Mấy thứ này mẹ nhận được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043277/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.