Dịch: Duẩn Duẩn
Người ta thường nói, số phận sở dĩ quyết liệt là bởi con người luôn yếu đuối khi đối mặt với số phận! Phạm Ca phát hiện thì ra bản thân cũng là một kẻ hèn yếu như thế!
Bạn cố gắng vẫy vùng tung nắm đấm về phía nó, nhưng lại phát hiện bản thân vốn lực bất tòng tâm, còn số phận vẫn ở trên đỉnh đầu bạn, nở nụ cười từ bi hiền hậu.
Trước hôm Tiểu Cao tròn bốn mươi ngày tuổi một ngày, nhà họ Ôn đã vội vàng cho hủy bữa tiệc chúc mừng thằng bé. Hôm ấy, vừa đến tháng mười, người hầu nhà họ Ôn trong lúc vô tình đã tìm thấy hồ sơ bệnh án trong phòng của Cô Ôn.
Lạc Cảnh Quỳnh, bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối!
Trong phút chốc, tất cả mọi người mới ngỡ ngàng nhận ra người phụ nữ luôn cười đến híp cả mắt ấy thời gian này gầy đến xót xa.
Thế nhưng thanh âm ấy chỉ vẻn vẹn hơi tiếc nuối, giống như một tiếng thở dài khi bị bạn thân của mình cho leo cây mà thôi. Phạm Ca cố kìm nước mắt, Cô Ôn không khóc, sao cô có thể khóc được chứ.
Ôn Cảnh Minh bước tới, ôm lấy em gái mình. Ngôn Kiều cũng ảm đạm, gục đầu lên vai Cô!
Cuối cùng, Cô Ôn tới trước mặt Phạm Ca, vỗ nhẹ mặt cô, xu nịnh nói: "Thôi mà Phạm Ca. Đừng tức giận quá nhé! Cô không muốn làm con phải khổ. Một mình A Trăn làm con khổ là đủ lắm rồi."
Những người giàu có luôn đối xử với người thân của mình vô cùng thờ ơ và lạnh nhạt. Có đôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043270/chuong-77-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.