Dịch: Duẩn Duẩn "Nếu anh làm thế này, em sẽ tin anh chứ?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang vọng khắp cả phòng bếp ở sảnh sau. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, cả đầu bếp lẫn phục vụ đều trợn mắt há mồm, còn Phạm Ca thì đứng bụm miệng chết trân tại chỗ. Cô không hiểu vì cớ gì lại ra nông nỗi này? Tất cả cũng chỉ mới xảy ra mười mấy phút đồng hồ. Mười mấy phút trước, trong căn phòng tối om đó, Cố Tử Kiện bỗng nhiên nắm tay cô, cũng không rõ là anh ta chủ động kéo tay cô hay cô chủ động kéo tay anh ta, chỉ biết rằng giây phút ấy thật sự quá vi diệu, lựa đúng thời khắc Ôn Ngôn Trăn tiến vào và nhìn thấy hai bàn tay đang siết chặt lấy nhau. Hàng loạt nắm đấm điên cuồng tung về phía Cố Tử Kiện đang bệnh vật vã. Phạm Ca hốt hoảng vớ đại vật gì đó đập túi bụi lên người Ôn Ngôn Trăn, tức thì anh điên người quay ngoắt lại siết chặt bả vai cô, rống vào mặt cô, "Lạc Phạm Ca, em đừng mơ cắm thêm chiếc sừng nữa lên đầu tôi!" Ôn Ngôn Trăn nói gì cô chẳng còn đầu óc mà để ý, tâm trí lúc ấy chỉ lặp đi lặp lại hình ảnh Tần Diểu Diểu đứng sau lưng anh ban nãy và cả những tấm hình anh và Thẩm Linh Lung bị chụp ở Hồng Kông. Phạm Ca giãy dụa thoát khỏi anh, không nhịn được lớn tiếng chất vấn anh, "Thẩm Linh Lung là lý do anh không đưa tôi đến Hồng Kông chứ gì?". Cô căm hận nói, "Ôn Ngôn Trăn, chắc chắn anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi trước khi tôi mất trí nhớ. Tôi sẽ nhớ ra hết, tôi thề tôi sẽ nhớ ra hết!" Ôn Ngôn Trăn chết lặng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy. Phạm Ca nhân cơ hội vùng chạy khỏi phòng Cố Tử Kiện, trốn tịt trong căn bếp phía sau quán. Ôn Ngôn Trăn vội vàng đuổi đến, thay một vẻ mặt dịu dàng, khép nép, cầu xin cô về nhà với anh. Anh chả hề ngại ngần dỗ dành cô trước mặt mọi người, bỏ qua luôn cái gọi là mặt mũi của đàn ông, "Phạm Ca à, em về nhà với anh nhé. Về nhà anh sẽ giải thích cho em nghe, được không Phạm Ca?" Cô bịt tai, liều mạng lắc đầu.Vì vậy Ôn Ngôn Trăn liền ấn tay lên nồi nước dùng đang sôi ùng ục với vẻ mặt bình thản, dịu dàng nói: "Phạm Ca à, nếu anh làm thế này, em sẽ tin anh chứ?" "Phạm Ca à, mình về nhà, về nhà đi, có được không em?" Phạm Ca sợ ngây người. Ôn Ngôn Trăn đang làm gì vậy? Nồi súp nóng hổi trong bếp đang bốc khói nghi ngút, những bong bóng nhỏ nhảy nhót reo mừng, vài bọt bóng nghịch ngợm nhảy cẫng lên, văng xuống tận mặt bếp khè rực lửa, phát ra tiếng kêu "xèo xèo". Phạm Ca che miệng lại, mất một giây mới hiểu anh đang làm gì, liền lao ngay về phía anh, song có người còn nhanh hơn cả cô, phóng vụt tới chỗ anh đang đứng. Ôn Ngôn Trăn dùng tay không úp lên nồi súp đang sôi sùng sục, Tần Diểu Diểu lảo đảo đụng vào người bếp trưởng đang trợn mắt há mồm. Anh vẫn duy trì tư thế ấy, dịu dàng nói với cô. "Phạm Ca à, lại đây, lại đây với anh." Cô ngoan ngoãn bước tới, kéo tay anh để trên nồi súp vòng quanh hông mình, đoạn vùi sâu vào lòng anh, cụng cụng đầu. "Ôn Ngôn Trăn, anh bị điên đấy à! Anh là kẻ thần kinh! Lần trước cũng vậy, lần này cũng thế. Anh điên rồi có phải không?" Anh khẽ mỉm cười trên đầu cô, như thể chuyện mà anh làm tuyệt vời đến nhường nào. "Ôn Ngôn Trăn, em ghét người phụ nữ khác đi sau anh." "Có sao? Làm gì có phụ nữ nào đi sau anh đâu? Sao anh lại không nhận ra nhỉ, mà nếu có đi chăng nữa cũng là tự họ đi theo anh." Sau khi được quản lý nhắc nhở, mọi người trong bếp lục tục rời đi. Tần Diểu Diểu là người đi ra cuối cùng. Lúc cô ta đi ngang qua hai người, họ còn đang ôm chặt lấy nhau, không thèm liếc cô ta lấy một cái. Tay Tần Diểu Diểu mơ hồ đau nhói, mới vừa rồi lúc cô ta kéo tay Ôn Ngôn Trăn, ngón tay không cẩn thận đụng nào nồi súp, mặc dù chỉ chạm nhẹ nhưng cũng rất đau. Kẻ ngốc kia cần phải thể hiện cảm giác tội lỗi của mình bằng cách này ư? Tần Diểu Diểu nở nụ cười sầu thảm, cô ta ngẩng đầu lên, thấy Cố Tử Kiện đang đứng cách đó không xa, nhìn tất cả mọi thứ bằng ánh mắt lạnh lùng. Tên này không phải vừa mới bị Ôn Ngôn Trăn đánh đến không bò dậy nổi sao? Trong phòng bếp chỉ còn lại mỗi Phạm Ca và Ôn Ngôn Trăn, xung quanh rất yên tĩnh, còn lại duy nhất tiếng "Xèo" "Xèo" rộn tai của nồi súp bắn lên mặt bếp. "Đau không?" Phạm Ca khẽ khàng xoa xoa bàn tay anh. Cho anh đau chết đi, đồ đàn ông thối tha. Ôn Ngôn Trăn không trả lời cô, ở trên đỉnh đầu cô thì thầm: "Không phải anh đã đồng ý với em rồi đấy ư? Sẽ cố gắng trở thành một người lương thiện. Phạm Ca à, Thẩm Linh Lung thành ra như vậy ít nhiều cũng liên quan đến anh. Vì muốn làm một người lương thiện nên anh đã viết cho cô ta một lá thư. Một lá thư rất dài rất dài, trong đó anh có nói xin lỗi cô ta. Sau đó cô ta hồi âm lại, yêu cầu anh đi với cô ta một ngày. Thế nên mới có bài báo tào lao đó." "..." Phạm Ca còn muốn hỏi thêm gì đó nữa. "Phạm Ca, quan hệ giữa anh và Thẩm Linh Lung toàn do bọn báo chí viết linh tinh mà ra cả. Bọn anh thật sự mới chỉ gặp nhau đúng mấy lần thôi." Cô gật đầu trong lòng anh. Ôn Ngôn Trăn cúi đầu tìm được môi cô, mút mạnh vào, dẫn dắt đầu lưỡi cô. Phạm Ca cố hết sức kiễng chân lên, chiều cao của cô và anh chênh lệch rất lớn, chỉ có thể leo cả lên người anh. Trước đây Phạm Ca còn nghĩ hôn môi là việc vô cùng mất vệ sinh. Thế mà bây giờ suy nghĩ ấy đã mất sạch rồi, cô thích hôn môi Ôn Ngôn Trăn, để đầu lưỡi anh dẫn dắt cô, mỗi khi nó cuốn lấy quá mạnh, Phạm Ca liền cắn nó, thế là nó liền trốn đi, đợi đến khi cô thích ứng, nó lại bắt lấy đầu lưỡi cô, mút mát, dây dưa, lực hút vừa đủ ấy như muốn cuốn đi cả linh hồn cô. Cuối cùng Ôn Ngôn Trăn cũng buông Phạm Ca ra. Cô thở hổn hển, toàn thân như tê liệt ngã vào lòng anh. "Phạm Ca." "Vâng!" Ôn Ngôn Trăn cũng thở dốc. "Em đoán xem, anh sợ nhất là chuyện gì?" "Anh sợ chuyện gì nhất ư..." Phạm Ca cười toe toét: "Em đoán được nhá, chắc chắn là anh sợ một ngày nào đó em rời xa anh." "Phạm Ca thông minh thật đấy. Thế em nói thử xem, sao em lại đoán được?" Phạm Ca thuỗn mặt nhìn anh. "Ngốc thật." Ôn Ngôn Trăn cúi đầu, cụng trán mình vào trán cô, khàn giọng nói: "Đúng rồi đấy, chuyện Ôn Ngôn Trăn sợ nhất đời này là Phạm Ca không cần hắn nữa." "Vì vậy Phạm Ca không thể không cần hắn." Giọng nói ấy chứa đựng quá nhiều tình cảm nồng nàn và sâu đậm, đến nỗi Phạm Ca không biết phải làm sao. "A Trăn..." "Suỵt...Bí mật này chỉ một mình Lạc Phạm Ca được biết." "Phạm Ca." "Vâng!" "Em nhất định phải nhớ, nhớ kỹ bí mật này của Ôn Ngôn Trăn!" Chồng cô thật sự là một người đàn ông xảo quyệt, anh luôn bẫy cô bằng những câu thần chú ngọt ngào nhất, vây khốn cô cả đời. Lại một đêm khuya trong nhà để xe, đôi nam nữ đang thì thầm to nhỏ trong không gian chật hẹp. Người đàn ông ôm mộng tưởng bất chính lần lữa kéo dài thời gian xuống xe, còn người phụ nữ ngốc nghếch bị anh ta dỗ ngon dỗ ngọt đến phát ngất. "Phạm Ca, tay anh đau!" "Tay anh ạ? Đau lắm hả?" "Ừ, rất đau!" "...Thế em phải làm sao?" "Phạm Ca à, em đưa tai lại gần đây, anh sẽ nói cho em biết." Người phụ nữ dại dột kề tai tới, chỉ chốc lát sau liền bật ra câu hờn mát, "Ôn Ngôn Trăn, đồ háo sắc nhà anh!" "Phạm Ca à, thật sự đau lắm đấy, ở bệnh viện em cũng nghe bác sĩ nói rồi đấy, tối nay là thời điểm đau nhất." Anh dùng giọng nói bùi tai của mình dụ dỗ cô: "Nên là Phạm Ca ngồi lên nhé, ngồi lên sẽ hết đau ngay." Vì vậy... Cũng trong đêm khuya ấy, ở một tòa chung cư cao cấp gần trường đại học nào đó vọng ra đoạn đối thoại giữa hai người phụ nữ, giọng nói trẻ hơn lên tiếng trước. "Dì à, dì lại giấu đồ của con đi đâu rồi?" Giọng nói già hơn khẽ thở dài, trả lời: "Dừng ở đây thôi con ơi! Con cũng thấy người đó rồi không phải sao? Việc con cần làm cũng đã hoàn thành rồi, trở lại với Tiểu Lịch đi thôi. Thằng bé mới là người thích hợp với con nhất." "Dì trả đồ lại đây cho con, trả đồ lại đây cho con!" Cô gái trẻ tuổi hét đến lạc giọng, như muốn vạch rõ ngọn ngành. "Diểu Diểu!" Giọng nói già nua bất lực mang theo sự cầu xin: "Mẹ van con, cứ tiếp tục thế này con sẽ tẩu hỏa nhập ma mất." Tiếng cười lạnh lùng vang lên. "Bà Liễu à, bà nhầm rồi. Tôi là con gái của bạn bà nên bà không có quyền lấy đồ của tôi đi. Vả lại tôi và Vương Lịch đã chia tay rồi, mong bà nhớ kỹ chuyện này giùm. Cũng xin nhờ bà nói với học sinh mình một tiếng, những tối về sau đừng có gọi điện thoại cho tôi nữa." "Bà Liễu, nếu bà còn không trả đồ lại cho tôi, tôi sẽ báo cảnh sát." Mười phút sau, trong căn hộ cao cấp, cô gái trẻ có dáng người thon thả ôm khư khư chiếc hộp giấy của mình như nhặt được kho báu, còn người phụ nữ được gọi là bà Liễu kia sắc mặt nặng nề tựa người vào tường. Mười hai giờ đêm trong nhà để xe, xung quanh tối om như mực, chỉ có thể phân biệt được đường viền của các vật thể. Phạm Ca cắn răng, sống chết không để miệng mình phát ra bất cứ âm thanh nào. Điều đó làm cô xấu hổ muốn chết. Tóc của cô bị Ôn Ngôn Trăn làm rối tung cả lên, mái tóc rơi trên vai bị anh kéo ngang qua bên vai trái. Đầu anh dựa trên bả vai trống của cô, đôi môi anh phủ lên đỉnh nhọn bên trái của cô. Vòng tay anh siết chặt lấy eo cô, lưu luyến không rời. Phạm Ca cắn chặt răng, bàn tay trái quấn vải trắng của Ôn Ngôn Trăn làm cô muốn phát điên. Mỗi chuyển động đều phác họa một làn sóng mãnh liệt đang dâng trào trong trái tim cô, giống như lớp bức xạ nóng cháy giữa sa mạc. Giờ khắc này Ôn Ngôn Trăn đang ngồi ở ghế lái, còn Phạm Ca đang ngồi trên người anh. Vừa mới nãy theo sự hướng dẫn của anh, cô đã để anh tiến vào cơ thể mình. Vì không gian bị giới hạn nên hai người không dám di chuyển. Thứ đang động duy nhất là bàn tay và môi của Ôn Ngôn Trăn. Bầu ngực bên trái truyền đến tin tức anh đang làm chuyện xấu, sóng nhiệt do hàm răng anh tạo ra thôi thúc Phạm Ca vặn vẹo vòng eo mình, đến khi yên tĩnh trở lại, luồng điện truyền ra từ nụ hồng khiến cô nghẹt thở như sắp chết đuối. Cổ họng Phạm Ca khẽ rung lên, bàn tay luyến lưu bên eo cô chợt dừng lại, sau đó khẽ nâng lên rồi dùng lực kéo xuống, đâm sâu đến tận cùng. Cơ thể cô như không còn sự điều khiển của não bộ phối hợp nhịp nhàng với bàn tay anh. Tay anh vừa nâng lên, thắt lưng liền nhẹ nhàng đẩy ra, tay anh vừa ấn xuống, thắt lưng liền mạnh mẽ đâm vào, khiến anh được chôn sâu hơn trong cơ thể mình. Eo và tay phối hợp không mệt mỏi, ghế xe chịu sức nặng của hai cơ thể chồng lên nhau phát ra những tiết tấu vô cùng đơn điệu. Giọng anh kích thích cô: Phạm Ca, Phạm Ca, có thể nhanh hơn nữa, đúng rồi, đúng rồi, chính là như vậy. Trong đêm yên tĩnh này và cả giọng nói buồn bực này, Phạm Ca nghe thấy thanh âm run rẩy của chính mình lấn át cả tiếng ghế xe. Phạm Ca cũng biết dưới sự cám dỗ của Ôn Ngôn Trăn, hai bầu ngực của mình giống như hai con thỏ trắng nghịch ngợm, nhảy nhót loạn xạ. Nhưng...nghe mà xem, anh còn đang dụ dỗ cô, giọng nói như bị cắt thành nhiều mảnh. "Phạm Ca ngoan, còn có thể nhanh hơn chút nữa. Ừ! Ưm...Phạm Ca làm rất tuyệt..." Đúng vậy, còn có thể nhanh hơn chút nữa. Người phụ nữ như mất đi lý trí trước sự khuyến khích của người đàn ông. Cuối cùng, người đàn ông kia không kịp 'phanh gấp', chất lỏng nóng bỏng rót sâu vào cơ thể cô. Phạm Ca mềm nhũn ngã xuống người anh, cô nghĩ, có lẽ cô có thể sinh cho A Trăn một đứa con nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]