Dịch: Duẩn Duẩn
Cố Tử Kiện kéo tay cô tới một góc bàn phía trong. Còn nửa tiếng nữa là đến đêm vọng lễ Giáng Sinh. Vào lúc mười một giờ rưỡi, Cố Tử Kiện kể cho Phạm Ca nghe một câu chuyện xưa.
Câu chuyện về anh ta và một cô gái nọ.
"Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cô ấy là vào lễ Giáng Sinh. Trong công viên Trung tâm Phố New York, tất cả mọi người đều đang rất vui mừng, chỉ có mình cô ấy là mặc nguyên cây màu đen từ đầu đến chân, đôi môi thoa một lớp son diễm lệ. Trong chớp nhoáng, có một tên trộm giựt mất ví tiền của cô ấy."
Cố Tử Kiện nói rằng đó là một cô gái kỳ lạ, tên trộm cướp mất ví của cô ấy mà cô ấy không hề la làng, chỉ đứng đó nhìn tên trộm chạy mất.
"Đó là một cô gái phương Đông còn rất trẻ, tôi cảm thấy cô ấy cần giúp đỡ nên đã mạo muội tới hỏi cô ấy có cần báo cảnh sát hay không? Nhưng em đoán xem cô ấy đã nói gì với tôi?"
Cố Tử Kiện hắng giọng, bóp cho giọng mình thật the thé, bắt chước nói.
"Anh này, nếu anh bắt giúp tôi một chiếc taxi về khách sạn, tôi sẽ qua đêm với anh. Khách sạn chỗ tôi ở, một buổi tối có giá $ 9,990."
Không biết có phải vì Cố Tử Kiện bắt chước quá giống hay không mà trong mơ hồ, hình ảnh một người phụ nữ mặc đồ đen xuất hiện trong tâm trí cô, đôi môi tuyệt đẹp của người phụ nữ đang nhấp nháy, vẻ mặt thì vô cùng lỗ mãng.
Khóe miệng Cố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043249/chuong-59.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.