Dịch: Duẩn Duẩn
Ôn Ngôn Trăn cau mày, nhìn Tần Diểu Diểu đang đứng phía bên trái cửa thư phòng, dựa lưng vào bức tường. Phía sau cô ta treo một bức tranh chân dung, cô gái trong bức tranh ấy tràn đầy năng lượng. Tần Diểu Diểu đứng đó trông rất giống cô gái trong bức họa, chỉ có điều nom cô ta có vẻ vô cùng tức giận.
Ôn Ngôn Trăn xoa trán, anh có chút bất lực với cô gái trước mặt này, không cần nhìn cũng biết cô ta tới đây để 'đấu trí đấu dũng' với anh.
Tần Diểu Diểu bước từng bước tới gần anh, đoạn mím môi, thấp giọng nói: "Ôn tiên sinh, nếu tôi không đến đây, tối nay tôi sẽ mất ngủ."
"Sao đây, lại muốn tôi xin lỗi cô?" Ôn Ngôn Trăn phớt lờ người phụ nữ ngu ngốc trần đầy lòng tự ái này, cho dù anh có mặc kệ cô ta thì cũng có người không để anh yên.
"Ôn tiên sinh, chẳng lẽ anh không cảm thấy việc mình làm rất vô lý sao?" Tần Diểu Diểu vặn ngón tay, đầy bất bình, cô ta chưa từng bị ai đối xử như thế bao giờ: "Tôi biết rằng ngày hôm đó bản thân mình có phần không chuyên nghiệp. Nhưng không chuyên nghiệp thì cũng có khiêu khích châm chọc gì đến anh đâu. Anh nên biết, những lời đó đối với một cô gái mà nói..."
"Tần Diểu Diểu, cô câm miệng cho tôi! Tôi thuê cô không phải để cô kịch cỡm xuất hiện rồi lải nhải trước mặt tôi thế này. Tôi thuê cô là để giúp đỡ vợ tôi, hiểu chưa." Ôn Ngôn Trăn vô cùng mất kiên nhẫn, anh có cảm tưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043222/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.