Dịch: Duẩn Duẩn
Ban đêm, Phạm Ca khẽ đẩy cửa thư phòng của Ôn Ngôn Trăn, quả nhiên thấy anh đang ngồi nghiên cứu sơ lược phần lý lịch trên máy tính. Từ những bản hồ sơ đó có thể thấy, dường như Ôn công tử đã gom hết tất cả những thông tin trên thế giới này về.
Sau khi tắt máy tính, Phạm Ca thấy hơi giận. Cô ôm cánh tay, tựa người lên bàn, nhìn thẳng vào Ôn Ngôn Trăn, vẻ mặt lạnh tanh.
"Phạm Ca, anh chỉ muốn tìm người chuyên nghiệp hơn thôi." - Ôn Ngôn Trăn đành xuống nước.
"Em ghét người chuyên nghiệp."
"Sao em lại nói lời trẻ con thế?" - Ôn Ngôn Trăn kéo tay cô, trực tiếp ôm cô vào lòng: "Anh muốn tìm một người có kinh nghiệm chút, Tần Diểu Diểu còn trẻ quá."
"Cô ấy được Kim tiểu thư chọn." - Phạm Ca cau mày, giữ một khoảng cách với anh: "Kim tiểu thư thấy có thể là có thể, với lại anh có cho người ta chút cơ hội nào đâu. Ít nhất anh cũng phải cho cô ấy một hai ngày thử việc đã chứ. Còn nữa, mỗi khi anh làm việc gì cũng chẳng chịu hỏi ý kiến em. Ôn Ngôn Trăn, em chỉ bị mất trí nhớ, chứ không phải trẻ con. Đôi lúc em rất ghét anh coi em là trẻ con như vậy..."
Khi nói đến cuối cùng, giọng Phạm Ca như nhi nhí trong họng.
Ôn Ngôn Trăn buồn cười, bắt lấy tay cô rồi ôm ghì vào ngực: "Ai nói anh coi em là trẻ con, hử? Anh sẽ không làm chuyện đó với trẻ con."
Đấy, lại thế nữa, Phạm Ca kéo bàn tay đang chui vào quần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043220/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.