Dịch: Duẩn Duẩn
"Cô ấy tới rồi!" - Kim Tú Viên chỉ tay về phía con đường nhỏ nằm trong vườn hoa.
Phạm Ca nheo mắt nhìn ra xa theo hướng tay chị ấy. Ở xa xa cuối con đường, có một bóng người thon dài mặc quần áo màu nhạt đang trò chuyện với anh bảo vệ gác cổng.
"Phạm Ca à, trong khoảng thời gian em ở Brunei, chị đã tổ chức một buổi phỏng vấn đặc biệt. Cuối cùng cũng đã chọn được một trong số hai mươi sáu thí sinh còn lại, và chị nghĩ người này có thể giúp được em."
"Cô ấy tên là Tần Diểu Diểu, hai mươi lăm tuổi, là sinh viên tốt nghiệp Khoa Tâm lý học. Vừa rời khỏi ghế nhà trường một năm đã thành công khiến một đứa bé mắc chứng tự kỷ mở miệng nói chuyện. Em biết cô ấy làm cách nào để đứa bé kia nói chuyện không? Ngày nào cô ấy cũng lải nhải không ngừng trước mặt đứa bé ấy, cho đến một ngày đứa bé ấy không nhịn nổi nữa phải ra sức bày tỏ, càu nhàu rằng: Chị này, chị phiền chết đi được."
"Tần Diểu Diểu là người không nổi trội gì nhất trong số hai mươi sáu thí sinh có học vấn cao học. Hai mươi lăm người còn lại đều tốt nghiệp ở một trường Đại học có tiếng. Nhưng ngược lại, cô ấy chính là người tự tin nhất."
Bóng dáng kia vượt qua cánh cổng sắt khắc hình hoa sơn trà, đang đi từng bước về phía cô. Ánh nắng sớm rơi trên quần áo màu nhạt của cô ấy, sáng đến chói mắt, nhìn từ xa chỉ thấy một bóng hình mờ nhạt.
"Sau nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043212/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.