Dịch: Duẩn Duẩn
Về đến Thanh Đảo đã là chạng vạng tối ngày thứ Ba. Vừa tới sân bay Phạm Ca đã vội vội vàng vàng quàng chiếc khăn lụa lên, không những thế còn chùm thêm cả mũ đội đầu. Mới rồi trong khoang máy bay, cô tiếp viên hàng không đến đưa đồ uống cho cô đã nhìn cô chằm chằm không ngơi, à không, nói đúng hơn là trố mắt nhìn vào cổ cô mới phải, con ngươi như sắp rớt ra đến nơi.
Phạm Ca bực mình kinh khủng, đáng nhẽ cô ấy nên nhìn Ôn Ngôn Trăn mới phải chứ? Trên đường đến Brunei, mấy cô nàng tiếp viên hàng không cũng chỉ dán mắt vào Ôn Ngôn Trăn thôi không phải sao.
"Này, Ôn Ngôn Trăn, hình như em đẹp hơn lúc đi thì phải." - Phạm Ca chịu hết nổi bèn quay qua cảm thán với Ôn Ngôn Trăn một câu. Đành rằng hôm nay cô mặc cái váy đẹp thật đấy, trang điểm cũng xinh xắn lắm đấy, nhưng mà từ lúc đi đến giờ Ôn công tử cứ im ỉm như hến ấy, chẳng thèm khen cô lấy một câu.
Người ta nói những cô gái đang hãm sâu trong tình yêu hay đi guốc trong bụng người ta lắm, sẽ có vô số suy nghĩ khó hiểu mà không ai có thể hình dung nổi.
"Ừ!" - Ôn công tử tiếc chữ như vàng, ánh mắt khẽ lướt qua cổ cô rồi lại tiếp tục cúi đầu đọc tờ báo kinh tế trên tay mình.
Hừ, tên đàn ông này sau khi được "ăn no" nứt bụng là lập tức hiện nguyên hình đây mà, lười nhác chả thèm đếm xỉa gì tới cô, nếu là trước đây còn chưa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/pham-ca/1043210/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.