Vương Vũ Thần lo lắng đứng ngồi không yên ở ngoài băng ghế, 10 phút sau An Tâm từ trong phòng đi ra.
Vương Vũ Thần lao ngay tới.
-" Cô ấy sao rồi?."
An Tâm thở dài.
-" Tư Hạ bị trúng một lượng nhỏ xuân dược... may là không quá nhiều.... Bây giờ tôi tiêm thuốc cho cậu ấy ngủ rồi... Sáng mai thuốc hết tác dụng cậu ấy sẽ tỉnh lại thôi."
Ngay sau đó, Tư Hạ được đưa tới phòng hồi sức. Vương Vũ Thần sau khi gọi cho Châu Dương dặn dò thì anh luôn ở bên cạnh cô.
Sáng hôm sau, như một lẽ thường, khi Tư Hạ mở mắt thì người đầu tiên cô nhìn thấy là Vương Vũ Thần.
Sau một đêm thức trắng, dù khuôn mặt đã bơ phờ nhưng anh vẫn mỉm cười chào đón cô.
-" Hạ Hạ,... em tỉnh rồi sao?".
Tư Hạ khẽ cựa người, Vương Vũ Thần đi tới dịu dàng đỡ cô dậy thì bị Tư Hạ làm lơ, cô gạt đi cánh tay anh rồi tự mình bước xuống khỏi giường.
-" Vương tổng,... anh tránh xa tôi ra một chút... Xin anh đấy.!"
Nói xong cô quay người đi thì anh cất lời.
-" Xin lỗi... vì đã không giữ được lời hứa sẽ bảo vệ chu toàn cho em..."
Tư Hạ dừng bước, cô ngoảnh lại nhìn anh, sắc mặt cô vô cùng tệ, đôi môi trắng bệch nhưng khóe môi cô vẫn nở một nụ cười tuyệt vọng.
-" Điều tôi cần không phải là lời xin lỗi đó đâu... tôi nghĩ anh nên thể hiện bằng hành động đi... tránh xa tôi ra một chút... tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-yeu-em-suot-doi-anh-biet-chua/2750704/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.