Ứng Hoài Thành muốn dẫn Thời Dập đi ăn cơm tối nên hỏi cậu muốn ăn gì, Thời Dập ngơ ngác nắm tay Ứng Hoài Thành, gật đầu rồi lại lắc đầu, hoàn toàn không nghe được Ứng Hoài Thành đang hỏi cậu cái gì.
Bỗng nhiên Thời Dập hiểu được vì sao người ta hay nói "người có tình yêu thì uống nước cũng no", một cái nhìn thoáng qua dưới tàng cây đã hút mất hồn Thời Dập rồi.
Ứng Hoài Thành ở club mờ tối vẫn chưa đủ kinh diễm, Ứng Hoài Thành hào phóng tự nhiên đứng trước mặt mọi người mới xứng với bốn chữ nhất kiến chung tình, tình yêu vốn chưa từng giảm đi, nhưng qua vài giây vừa nãy, tình yêu của Thời Dập lại nhiều thêm gấp mấy lần.
Sao có thể có một người như vậy được cơ chứ?
"Em nghe người ta nói, lúc mới yêu thì đừng nồng nhiệt quá, yêu quá nồng nhiệt sẽ nhanh thấy mệt mỏi, cuối cùng sẽ càng lúc càng xa." Thời Dập ngồi xuống xe liền khom người ôm lấy Ứng Hoài thành, lòng hoảng hốt nói.
Ứng Hoài Thành nâng mông Thời Dập kéo đến bên người mình, "Sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện này?"
Thời Dập thấy tủi thân, khoác hai tay lên vai Ứng Hoài Thành, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Em chưa yêu ai bao giờ, không biết lúc yêu có cấm kỵ gì không, em sợ mình làm gì sai."
Lòng Ứng Hoài Thành tan thành nước, hắn không biết có phải đứa nhóc này đang cố tình quyến rũ hắn hay không, cho nên mới nói những lời khiến người ta đau lòng như vậy. Hắn nhéo mông Thời Dập, đụng mũi với cậu, "Đúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-them-tien/1701101/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.