"Tôi không hề động lòng, anh đừng có tự kỷ." Thời Dập vừa chùi nước mắt vừa nói, không có giấy nên cậu chỉ đành dùng cổ tay áo để lau, thoạt nhìn trông cực kỳ đáng thương: "Anh không đáng để tôi thích."
Khóe mắt Ứng Hoài Thành không có nét cười, đôi mắt cũng đột nhiên trở nên nặng nề và phức tạp hơn, dường như không đành lòng mà nhìn đi nơi khác.
"Hôm đó tôi tới club là bởi vì Alpha mà tôi thích ở bên người khác, tôi rất đau lòng nên mới vào đó mượn rượu giải sầu, sau đó đúng lúc gặp được anh, anh cùng lắm chỉ là một người, một người thay thế mà thôi, anh đừng có tưởng tôi rất thích anh!"
Ứng Hoài Thành "Ừm" một tiếng, giọng điệu bình thản: "Vậy thì tốt."
Thời Dập khóc mờ cả mắt, muốn xoay người trốn vào buồng vệ sinh, nhưng không để ý đến nước dưới chân nên bị trượt, lúc chuẩn bị ngã xuống thì Ứng Hoài Thành đỡ được cậu, lưng cậu áp vào ngực Ứng Hoài Thành.
Cuối cùng cậu cũng nhớ ra Ứng Hoài Thành ôm cậu là cảm giác gì rồi.
Lúc đầu Ứng Hoài Thành sẽ nhẹ nhàng ôm lấy cậu, sau đó dần siết chặt tay, cuối cùng biến thành ôm chặt, cằm cọ nhẹ vào thái dương và hai má cậu, giống như rất quý trọng vậy, ngay cả thở mạnh Thời Dập cũng không dám, ngơ ngác tựa vào ngực hắn, sợ nhịp tim quá nhanh của mình quấy rầy đến sự ôn tồn của hai người.
Lúc đó cậu thích Ứng Hoài Thành không cần lý do, nhưng bây giờ cậu chỉ thấy ghê tởm.
Ứng Hoài Thành đã làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-them-tien/166787/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.