Phòng vàng* nhỏ.
*Vàng là mấy thứ đen tối á.
Ngày hôm sau, Nhiễm Vũ Đồng vô cùng nể mặt mà... dậy muộn rồi.
Cậu nghi ngờ từ trường trên đầu mình có gì đó đối nghịch với Bùi Thư Ngôn ấy, không thì tại sao lúc nào trong thời khắc mấu chốt cũng không nghe thấy chuông báo thức hết vậy?
Lần đầu tiên gặp Bùi Thư Ngôn là vào buổi sáng đầu tháng sáu, khi đó thì chạy vội dưới màn mưa ướt suốt cả đường đi, cậu còn tưởng là sau này có thể sống yên ổn bình thường rồi.
Bây giờ đã đến cuối tháng bảy rồi mà cậu vẫn phải ngửa đầu chạy như điên dưới cái nắng oi bức này, phải lấy hết can đảm để chào đón sao? Một tương lai xa lạ nhưng đã biết trước này.
Chín giờ đúng, Nhiễm Vũ Đồng đúng giờ quét xong dấu vân tay.
"Yo, tới dự giờ sếp rồi đó à?" Triệu Lâm Lâm cầm một ly americano, lập tức chú ý ngay tới cậu trai đang thở hồng hộc trước cửa.
"Suýt chút nữa là trễ rồi đó nha Tiểu Nhiễm, bình thường biểu hiện tốt vậy mà sao lúc nào cũng thử thăm dò giới hạn dưới mí mắt của sếp hết vậy?"
Nhiễm Vũ Đồng chống hai tay lên gối, khom người xuống thở gấp, nhất thời không thể đáp lại mấy câu trêu ghẹo của Triệu Lâm Lâm.
Trong tầm mắt bỗng dưng xuất hiện một tờ khăn ướt, nhìn lên trên một chút là bàn tay với khớp xương rõ nét, trên ngón áp út có đeo một chiếc nhẫn bạc.
Chậc, sao anh ấy cứ thích đeo cứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-qua-som/2824770/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.