Làm ai mê chết mệt rồi.
Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng đầy ý cười, đứng nghiêm tựa lưng vào vách tường trắng trước cửa không nhúc nhích.
Người ngồi trên ghế của sếp kia không biết đã thay bộ đồ dự dạ hội ra từ khi nào rồi, giờ phút này anh đang nhìn chằm chằm vào máy tính, trên người chỉ mặc một cái áo sơ mi không cài hết nút.
Âu phục, áo gi-lê, cà vạt bị anh ném hết lên một góc trên sofa. Mới nãy còn xinh đẹp, toả sáng thu hút ong bướm cho chủ nhân mà bây giờ chỉ có thể bị tống vào lãnh cung vô cùng đáng thương. Nhiễm Vũ Đồng nhìn Bùi Thư Ngôn một cái rồi lại nhìn đống quần áo trong một góc kia, ý cười nơi đáy mắt lại càng sâu hơn.
Chắc là Bùi Thư Ngôn cũng hơi buồn bực thật, quyết tâm giả vờ im lặng tới cùng luôn. Nhiễm Vũ Đồng không nói gì thì anh cũng giả câm, toàn bộ tâm trí chỉ đặt trong một khoảng trước mặt mình, hoàn toàn coi người đang đứng ngoài cửa là không khí.
"Thầy Bùi ơi." Nhiễm Vũ Đồng co được giãn được, bưng gương mặt tươi cười đến bắt chuyện trước: "Đang bận à?"
Lúc nghe thấy giọng của đối phương thì đôi môi mỏng của Bùi Thư Ngôn đã khẽ hé ra rồi, nhưng rõ ràng là anh đang cố ép phản xạ có điều kiện của mình xuống, cố ý không muốn trả lời lại ngay.
Chỉ thấy người này đầu tiên là gõ bàn phím ra một hàng chữ, sau đó mới không nhanh không chậm uống mấy ngụm nước, cuối cùng mới không tình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phai-long-qua-som/2824761/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.